Chương 186: Rời Thôn (1)
Chương 186: Rời Thôn (1)Chương 186: Rời Thôn (1)
Ông cụ nổi hứng, đây là quân nhân thi đậu đại học à?
"Cậu là bộ đội nào?"
"Cháu là bộ đội, nhưng cháu đã giải ngũ hai năm rồi, chuyển ngành về quê làm Bí thư thôn."
Ông cụ cười ha ha. Đi lính mười hai năm, chuyển ngành về thôn làm cán bộ cơ sở, rồi lại thi đậu đại học, vừa nhìn đã là một người yêu học hành, yêu tiến bội
Ông cụ lại có thêm ấn tượng về Triệu Đông Lâm.
"Cậu nhóc, cậu rất xuất sắc, đất nước chúng ta hiện giờ chính là cần người trẻ tuổi biết vươn lên như cậu."
Ông cụ quét lá rơi vào trong xẻng hót rác, xách chổi và hót rác đi về phía một phòng nhỏ sau cổng.
"Cậu qua đây, đúng lúc tôi biết gần đây có nhà muốn cho thuê."
Triệu Đông Lâm ban đầu còn chưa phản ứng lại, anh chỉ là thấy dáng vẻ ông cụ một mình quét sân hơi cô đơn, tiện thể nghe ngóng nhà xung quanh, không ngờ sự việc lại giải quyết dễ dàng như vậy.
Cho dù ông cụ đã đầu tóc bạc phơ, nhưng tốc độ hành động của ông ấy không chậm, đặt đồ xong quay đầu nhìn Triệu Đông Lâm chưa đi theo, vẫy tay ra hiệu nói: "Tới đây, sao vậy, còn sợ tôi lừa cậu chắc? Nhà ở ngay sau trường, đi vài phút là đến rồi."
Triệu Đông Lâm cười rồi sải bước đi tới, một thanh niên trai tráng như anh, người không có vật gì, còn có thể sợ người khác lừa gì, cũng không có gì đáng lừa.
Hơn nữa, cả người ông cụ này đều tỏa ra hơi thở ấm áp, khiến người ta có cảm giác thân thiết khó hiểu. Ông cụ dẫn Triệu Đông Lâm đi theo bức tường của trường nửa vòng, mặt sau đối diện cổng trường là từng dãy nhà dân, thấp thoáng trong cây to chọc trời, chân giãm lá cây gió Bắc thổi rơi, có loại tĩnh mịch cổ kính.
Triệu Đông Lâm không phải người không nhạy bén, nơi này vừa nhìn đã là người có thân phận địa vị mới có thể ở, ông cụ thân thiện và tốt bụng này chỉ e không đơn giản là người gác cổng, quét sân.
Ông cụ bước tới trước cửa viện bằng sắt ở giữa rồi dừng lại, quay đầu nói với Triệu Đông Lâm: "Chính là ở đây, nhà của tôi, nhà năm gian, chia sân trước sân sau. Bây giờ chỉ có tôi và bà bạn già ở, có thể cho thuê sân trước, cậu xem có thích hợp không?”
Căn nhà này là trường học phân chia, ông cụ ban đầu không có ý định cho thuê, nhưng thấy Triệu Đông Lâm vừa mắt, lại nghe Triệu Đông Lâm nói hai vợ chồng nhà anh đều thi đậu đại học Ngô Đông, muốn dẫn con cũng lên học. Vậy nên ông ấy mới có ý cho thuê.
Mấy năm trước, con gái duy nhất của hai vợ chồng già qua đời, bà bạn già luôn nói trong nhà quá yên tĩnh, nếu có mấy đứa nhỏ, trong nhà chắc sẽ sôi nổi hơn, trong lòng bà bạn già cũng vui vẻ.
Ông cụ đẩy cửa sát, dẫn Triệu Đông Lâm vào viện, cửa viện vừa kêu, cửa trong phòng đã mở ra, một bà cụ cũng tóc bác, đeo kính mắt bước ra.
"Sao hôm nay ông về sớm vậy, tôi còn chưa bắt đầu nấu cơm nữa."
Ban đầu bà cụ không để ý phía sau ông cụ có người, đều là nói chuyện phiếm, ông cụ cười rồi nghiêng cười, vỗ vai của Triệu Đông Lâm.
"À, gặp một cậu đồng chí ở cổng trường, là sinh viên mới năm nay vừa thi đậu đại học. Cậu ấy nói muốn thuê nhà gần trường, dẫn theo người nhà cùng đến học, tôi thấy nhà chúng ta khá lớn, nhiều phòng trống như vậy cũng là để không, nên dẫn cậu ấy qua xem."
Triệu Đông Lâm gật đầu chào bà cụ. “Chào bà ạ, cháu chính là người qua đây tìm nhà...
Còn vì sao lại qua đây, anh thật sự không hiểu cho lắm.
Bà cụ sửng sốt ồ ồ hai tiếng, không ngờ chồng lại đột nhiên dẫn người về, còn có chuyện thuê nhà, lúc trước cũng không nghe ông bạn già nói có suy nghĩ này.
", Vậy à, vậy vào nhà xem đi."
Cho dù bất ngờ, bà cụ vẫn chào đón Triệu Đông Lâm.
Trong nhà dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ gia dụng màu đỏ tươi, tủ ngăn kéo, bàn trà, sô pha, còn có máy ghi âm đặt trên tủ, trên tường treo khung ảnh, khắp nơi đều thể hiện phẩm vị cao và điều kiện chỗ ở tuyệt vời của người nhà này.
Triệu Đông Lâm tất nhiên rất hài lòng về môi trường sống, sợ là nhà như vậy tiên thuê sẽ quá cao, vợ đã nói cao nhất không thể quá một trăm năm mươi một năm, nếu không tiền tiết kiệm trong nhà không đủ dùng.
"Thế nào, hài lòng chứ?"
Ông cụ đã nói tình hình của Triệu Đông Lâm cho bà bạn già, biết là cả nhà qua đây, còn dẫn theo ba đứa con, tim bà cụ bắt đầu dao động rồi.
Đời này bà ấy chỉ sinh được một đứa con gái, sau khi kết hôn chịu ảnh hưởng của hai vợ chồng bọn họ, sau đó đến trang trại Hắc Long Giang, ở đó bị bệnh một đợt rồi qua đời. Hai ông bà trằn trọc hai năm mới biết tin con gái đã mất, khóc đứt ruột gan, mắt cùng sắp mù, nhưng dù như vậy đứa con cũng không về được.
Sau khi bang số sụp đổ, có người mời bọn họ ra ngoài, đặc biệt là lân khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học này, trường học thiếu giáo viên đức cao vọng trọng, mời bọn họ về trường giảng dạy, không chỉ sắp xếp nhà cho bọn họ, cuộc sống cũng được sắp xếp ổn thỏa.