Chương 187: Rời Thôn (2)
Chương 187: Rời Thôn (2)Chương 187: Rời Thôn (2)
Nhưng cuộc sống có tốt hơn cũng có ý nghĩa gì, chẳng qua là hai người già bơ vơ lẻ loi, kéo dài hơi tàn, qua một ngày hay một ngày. Con gái không còn, cuộc sống của bọn họ cũng không còn thú vị.
Bà cụ nhìn mặt mày Triệu Đông Lâm mang vẻ chính trực, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sáng tỏ, lại học sinh viên mới thi đậu trường đại học Ngô Đông.
Bà ấy sống nhiều năm như vậy, nhìn người không biết đã nhìn bao nhiêu, một người bụng dạ tốt hay không bà ấy vừa nhìn là chuẩn.
Đồng chí này vừa trông đã thấy là người trẻ tuổi có phẩm chất đoan trang, trong lòng bà ấy đã đồng ý quyết định của ông bạn già rồi.
"Tốt thì rất tốt, chỉ là không biết thuê nhà tính thế nào?”
Sau khi ông cụ hỏi, Triệu Đông Lâm cũng không giấu diếm, nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
Đương nhiên hỏi ra câu này anh cũng có hơi chột dạ, cảm thấy như mình đang cò kè mặc cả, thực ra trong lòng anh nghĩ rất đơn giản, nhà rất tốt, thậm chí là vượt qua dự tính của anh. Nhưng có năng lực thế nào thì làm việc như thế, điều kiện kinh tế trong nhà chính là như vậy, không cần thiết phải phùng má giả làm người mập.
Nghe vậy, ông cụ cười nói: "Tôi nói cho cậu thuê cũng không phải ham tiên thuê nhà của cậu, chỉ là muốn trong nhà sôi nổi, thuê nhà cậu muốn đưa thì đưa, tôi cũng không có yêu cầu gì."
Triệu Đông Lâm chắc chắn không chịu đồng ý, mọi người không thân không quen, cũng không thể tùy tiện chiếm lời của người ta.
"Ông à, thật sự không được, nếu cháu đã là thuê nhà thì chắc chắn phải trả tiền thuê nhà." Ông cụ nhìn vẻ mặt kiên trì của anh, nghĩ rồi đưa ra một khoản tiền khá phù hợp.
"Cậu là thuê lâu dài, vậy thì một trăm tệ một năm đi, nếu không được thì tám mươi cũng được.'
Ông ấy chủ yếu là thấy Triệu Đông Lâm ở nông thôn đến, sợ trong nhà bọn họ kinh tế khó khăn. Hơn nữa kéo cả nhà đến thành phố xa lạ phải tiêu tốn không ít, ông ấy không muốn thu nhiều tiền.
Cho dù tiên thuê một trăm một năm, tính ra một tháng còn chưa đến mười tệ, hơn nữa căn nhà lớn như vậy chắc chắn là rẻ.
Đương nhiên, mười tệ vào lúc này cũng không tính là ít, tiên lương một tháng của công nhân thành phố bình thường cũng chưa đến ba mươi tệ.
Nghe vậy, Triệu Đông Lâm hơi do dự, không lập tức đồng ý.
"Này thích hợp không? Nhà to như vậy những mấy gian, mới thu một trăm tệ tiên thuê, cháu cứ cảm thấy nếu bản thân mà đồng ý thì chính là chiếm tiện nghi."
Nghe xong bà cụ cười."Ài, nhà lớn hơn thì hai ông bà già chúng tôi cũng ở không hết. Nếu mọi người có duyên, thì không quan tâm những điều vô nghĩa đó. Nếu cậu còn băn khoăn, thì sau này trong nhà có việc nặng gì, cậu giúp chúng tôi một tay là được."
Ví dụ bây giờ mùa đông đốt than, nâng than tổ ong, còn lúc đổi khí than, lần trước ông cụ suýt nữa thì đau lưng.
Triệu Đông Lâm cũng không phải người do dự thiếu quyết đoán, nếu ông bà cụ đã nói như vậy rồi, anh cũng không có lý do gì để cự nự nữa.
"Vậy được, nhà cháu thuê rồi, trường ngày năm tháng ba đăng ký, bọn cháu có thể sẽ đến trước hai ngày để sắp xếp."
Nói xong, Triệu Đông Lâm móc ra năm mươi tệ, đây là Giai Tuệ chuẩn bị cho anh lúc ra ngoài. Cô nói nếu chủ nhà muốn tiền cọc, có thể nộp một phần, đồng thời cũng phải ký hợp đồng, đảm bảo hai bên đều không chịu thiệt. Ông bà cụ như vậy, Triệu Đông Lâm không nhắc đến việc ký hợp đồng, nhưng anh chủ động đưa tiền cọc, cũng coi như bày tỏ thành ý của mình.
"Chao ôi, cậu xem, người trẻ tuổi như cậu đúng là quá thành thật, nghe nói cậu còn là được tuyển vào khoa kinh tế, cậu như vậy không được, học kinh tế thì phải lý trí. Cậu tùy tiện lật bài như vậy, nhỡ gặp phải lừa đảo thì thảm rồi."
Triệu Đông Lâm cười nói: "Cháu vẫn có khả năng phán đoán, có thể đoán được ra người tốt người xấu. Tiền này là vợ cháu cho, nói nhà ký hợp đồng phải đưa tiền cọc, đây là một loại khế ước."
Hai ông bà nhìn nhau cười, đều cảm thấy người vợ này của Triệu Đông Lâm cũng là người tuyệt vời.
"Được, nếu đã là vợ cậu nói, vậy chúng ta đặt khế ước."
Ông cụ cười, rồi về phòng sách lấy giấy bút ra, bày lên trên bàn viết hợp đồng thuê nhà.
Triệu Đông Lâm đứng bên cạnh xem, chỉ thấy chữ của ông cụ rồng bay phượng múa, liền mạch lưu loát, anh không khỏi khen ngợi, khen ông cụ viết đẹp.
Ông cụ viết xong nội dung chính văn, ký tên của mình ở góc dưới bên phải, Chung Đạo Mân.
Trong miệng Triệu Đông Lâm thầm đọc hai lần, nhận lấy bút viết tên của mình, nét chữ của anh mạnh mẽ đanh thép, có thể nhìn ra là từng nghiêm túc tập luyện. Ông cụ nhìn mà hài lòng gật đầu.
Ký hợp đồng, trả tiền cọc, từ chối khéo lời mời ở lại ăn cơm của bọn họ, Triệu Đông Lâm chào tạm biệt rồi rời đi, nhưng anh không về vội, mà đi dạo một vòng, tìm hiểu môi trường xung quanh.