[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 188 - Chương 188: Rời Thôn (3)

Chương 188: Rời Thôn (3) Chương 188: Rời Thôn (3)Chương 188: Rời Thôn (3)

Ở đây phía Đông gần hiệu buôn và chợ, phía Tây gần trường học và bệnh viện, đây là vị trí tuyệt vời yên tính trong náo nhiệt, đúng là hoàn toàn phù hợp với yêu cầu thuê nhà của cô vợ nhà anh.

Sự việc được giải quyết quá dễ dàng, anh vốn tưởng cần tốn thời gian một hai ngày mới có thể tìm được chỗ ở, thế mà anh đến tỉnh thành hai tiếng đã bàn xong rồi.

Vì hạn chế thời gian chuyến xe, trưa ngày hôm sau Triệu Đông Lâm mới đến nhà, buổi tối một mình anh không nỡ ở nhà khác, nửa đêm tìm cái ghế ở sảnh đợi xe, sau đó nhân viên công tác trực ca đêm của bến xe bảo anh vào phòng nghỉ ngơi, còn cho anh nước nóng và bánh bao.

Đi đường vất vả về nhà, mọi người đều không ngờ anh về sớm như vậy.

“Tìm được chưa?”

Trương Xảo Nhi bế cháu út Phóng Phóng, còn sốt ruột hơn Giai Tuệ, hỏi.

"Vâng, tìm được rồi ạ."

Triệu Đông Lâm cũng rất mệt, anh ngồi xuống cạnh bàn, uống ực ực một cốc nước, uống xong móc hợp đồng thuê nhà trong ngực ra, cũng kể một lượt quá trình thuê nhà.

"Ông cụ này chắc chắn không đơn giản."

Giai Tuệ là người hiện đại, biết khu trường cũ thường ở vị trí trung tâm thành phố, nhà bên cạnh đại học rất có thể là nhà ở phân chia cho giảng viên.

Không ngờ Triệu Đông Lâm lại có vận may tốt như vậy!

Suy nghĩ của Giai Tuệ và Triệu Đông Lâm không hẹn mà giống nhau, đương nhiên cho dù thân phận thật của hai ông bà là thế nào, có thể giải quyết vấn đề nhà ở cho bọn họ thì đều là quý nhân của bọn họ. Hơn nữa tiền thuê nhà một năm một trăm tệ, về mặt vị trí địa lý thì căn bản không đáng nhắc đến.

Trương Xảo Nhi lại không nghĩ như con trai và con dâu, chỉ cảm thấy một năm một trăm làm bà ấy hết hồn, đây còn chưa bao gồm chỉ tiêu sinh hoạt, vào trong thành đâu phải sống, đúng là đi đốt tiên!

Buổi tối lúc đi ngủ, Trương Xảo Nhi bàn bạc với ông già nhà mình, hay là bà đến tỉnh thành cùng, ông già ở lại trong nhà làm công. Trong nhà có gà có lợn, một năm cũng có không ít thu nhập, cũng tốt hơn hai người đều vào trong thành, mỗi ngày không kiếm tiền chỉ biết tiêu tiền.

Cả nhà ba đứa trẻ, Hắc Đản đi học, Anh Bảo ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng chỉ cần một người chăm Phóng Phóng, không cần cả hai người già đều đi.

Triệu Mãn Trụ tất nhiên đồng ý, trong lòng ông ấy cũng không muốn vào trong thành. Lúc trước đồng ý chẳng qua là vì con cháu, các con có nhu cầu, có khó khăn, người làm ba nên đứng ra giúp đỡ. Bây giờ nếu đã không cần đến ông ấy, ông ấy vui vẻ được nhàn nhã, vẫn là sống cuộc sống nhà nông của mình vẫn tự do vui vẻ hơn.

Thời gian tiếp theo chính là thu dọn đồ đạc, ý của Giai Tuệ là đồ to không dùng đến, dù sao cũng phải mang theo ba đứa con, trên đường đi xe cũng không tiện, mang theo đồ đạc quan trọng là được. Trương Xảo Nhi không nghĩ như vậy, cảm thấy có thể bớt được một đồng hay một đồng, chỉ cần có thể dùng đến bà ấy đều muốn mang theo.

"Em cứ mặc mẹ đi, người già chính là dễ cố chấp, đến lúc đó anh vất vả chút, vác nhiều thêm cũng không sao."

Nhưng Giai Tuệ lại đau lòng cho Triệu Đông Lâm, cũng may cuối cùng Triệu Đông Hà đứng ra nói đưa bọn họ đến tỉnh thành, sắp xếp xong rồi trở về.

Ngày hai tháng ba, người nhà họ Triệu nườm nượp xuất phát, vác nồi niêu xoong chảo và chăn ga, xuất phát đến tỉnh thành.

Máy kéo lái "xình xịch", người trên đội nhìn thấy khó tránh hỏi vài câu. "Em gái, đây là đi đâu thế?"

"Đến tỉnh thành đây, bọn nó không phải thi đậu đại học rồi à, thuê nhà ở tỉnh thành, dẫn theo con cùng qua đó."

"Ôi, cô cũng đi cùng à, vậy sau này cô thành người trong thành rồi."

"Người trong thành cái gì, chỉ là giúp trông con thôi."

Đợi sau khi máy kéo rời đi, mọi người bắt đầu nhao nhao bàn tán.

Mọi người vốn hơi ghen tị vì nhà họ Triệu có ba người thi đậu đại học, loại ghen tị này thực ra giống như ngưỡng mộ ghen tuông, trong lòng bỗng có hơi không thoải mái, nhưng cũng không tiện nói trắng ra. Giờ thấy người ta được thế, cuộc sống sau này chỉ sẽ càng ngày càng tốt, chẳng lẽ lúc này còn vội lên đắc tội người ta à? Vậy không phải kẻ ngốc sao?

"Chưa từng thấy đi học còn mang theo con, tôi thấy người khác thi đậu đại học cũng không ai kéo cả nhà đi."

"Có tiền để đốt, cô xem đi, không bao lâu sau là phải về thôi. Trong thành tiêu sài lớn cỡ nào, tôi nghe nói một nhà năm người một tháng chỉ mua gạo mua rau thôi cũng đã hơn hai mươi tệ, còn có chi phí khác đấy. Bọn họ không phải người trong thành, còn phải thuê nhà, trong nhà dù có núi vàng núi bạc cũng không đủ cho mà tiêu như vậy."

"Trông dáng vẻ đắc ý của Trương Xảo Nhi, tưởng bản thân vào thành là thành người trong thành rồi, người trong thành coi thường nhất là người dưới quê chúng ta.
Bình Luận (0)
Comment