[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 189 - Chương 189: Ổn Định Cuộc Sống Trong Thành (1)

Chương 189: ổn Định Cuộc Sống Trong Thành (1) Chương 189: ổn Định Cuộc Sống Trong Thành (1)Chương 189: ổn Định Cuộc Sống Trong Thành (1)

"Con dâu kia của bà ta lợi hại lắm đấy, nghe nói chính là con dâu của bà ta muốn đưa con vào trong thành ở cùng, không chịu để con ở trong nhà."

"Không lợi hại có thể đậu đại học chắc? Còn là thủ khoa của huyện chúng ta đấy, nếu tôi nói, con dâu nhà tôi mà cũng có thể thi đậu đại học, sau này tôi cũng bằng lòng nghe lời nó."

"Mấy con dâu nhà bà còn chẳng biết được mấy chữ, sao mà so với con dâu nhà người ta?"

Mọi người cười."Đúng đấy, mau về bảo con dâu bà học thêm mấy chữ đi, vợ Đông Lâm người ta còn biết ghi nợ, biết tính toán đấy."

Cuối năm tính sổ, kế toán trên đội không kịp tính, còn mời vợ Đông Lâm đến tính cùng, nghe nói vợ Đông Lâm tính toán vừa nhanh vừa tốt, là người có bản lĩnh.

Cho dù là thời đại nào, mọi người đều luôn nhìn người có bản lĩnh bằng con mắt khác.

Ngay từ sáng sớm đã phải xuất phát lên đường mà vẫn phải đi mất một ngày mới tới được tỉnh thành.

Hơn nữa, còn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đó là Trương Xảo Nhi bị say xe rất nặng, nôn ói cả dọc đường, mặt mày xám xịt, Đổng Giai Tuệ thấy có chút áy náy và tội lỗi trong lòng vì bắt một người lớn tuổi theo cùng.

Trên đường, Triệu Mỹ Hương chăm sóc Trương Xảo Nhi, Đổng Giai Tuệ trông coi Phóng Phóng, Triệu Đông Lâm trước giờ luôn phụ trách chăm coi Anh Bảo và Hắc Đản, còn một người để ý đồ đạc, cả nhà đều có chút đầu óc choáng váng, lúc xe đến điểm dừng, cả nhà ai nấy đều thở phào nhẹ nhóm.

"Hù, ôi trời ơi, cuối cùng cũng đến nơi."

Trương Xảo Nhi xuống xe nhưng chân đứng không vững, run lẩy bẩy, Triệu Mỹ Hương phải đỡ bà.

Đổng Giai Tuệ bế Phóng Phóng rồi chạy về phía của Trương Xảo Nhi hỏi thăm: "Mẹ, mẹ cảm thấy trong người như nào rồi ạ? Con thực sự xin lỗi vì đã bắt mẹ đi cùng chúng con, giờ để mẹ mệt như này."

Thành thật mà nói, chuyện mẹ chồng cùng lên thành phố là chuyện hết sức khó khăn, đừng nói ở thời đại này, cho dù là thế kỷ hai mươi mốt đi chăng nữa thì cũng còn rất nhiều người già không chịu rời bỏ quê hương để lên thành phố sinh sống.

Tất nhiên, Đổng Giai Tuệ cũng biết mẹ chồng đồng ý chịu khổ như này không phải vì bản thân bà mà là vì con cái, và bà cũng biết rằng, lúc đầu Đổng Giai Tuệ thuyết phục là vì chuyện học hành của Hắc Đản.

Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đương nhiên là rất khó, nhưng nếu nói dễ thì cũng dễ, chính là phải hết lòng kính trọng mẹ chồng, dù có nói gì thì cũng phải đặt chồng con lên trên hết. Thân phận con dâu thì phải hiểu con dâu là con dâu, con dâu là người ngoài trong nhà mẹ chồng, phải tự lực tự cường nhưng cũng không được hạ thấp bản thân mình quá, như vậy mối quan hệ sẽ dễ dàng hòa thuận hơn.

Trương Xảo Nhi vốn dĩ sức khỏe và tinh thân cũng không được khỏe mạnh cho lắm nhưng khi con dâu nói lời này, bà xấu hổ chẳng biết nói gì, bà xua tay nói: "Không có chuyện gì đâu, để mẹ nghỉ ngơi một chút là khỏe liền."

Đổng Giai Tuệ cười, quay đầu hỏi Triệu Đông Lâm: "Chỗ ở của chúng ta còn xa nữa không, mang theo nhiều đồ đạc như này cũng khá bất tiện, chi bằng tìm một chỗ ăn để nghỉ ngơi trước?"

Triệu Đông Lâm giơ tay nhìn đồng hồ, lắc đầu nói: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi, nếu bị trễ sẽ không bắt được xe nữa, hay là chúng ta chịu khó một chút nhé, đợi sắp xếp mọi thứ ổn định trước đã."

Triệu Đông Lâm đã nói như vậy thì Đổng Giai Tuệ đương nhiên sẽ không phản đối gì, dù sao Triệu Đông Lâm cũng từng đến đây nên anh biết đường, những người khác đều lần đầu tiên đến tỉnh, chưa có kinh nghiệm Hơn nữa, cô chỉ dẫn theo một đứa nhỏ, không thể so sánh với một người vừa dẫn hai đứa trẻ lại còn vừa đeo hành lý, làn giỏ.

Cả nhà dẫn trẻ con đi bộ, xách theo hành lý đi bộ đến bến xe buýt, đợi khoảng hai mươi phút mới thấy xe buýt chạy qua Đại học Ngô Đông, khi họ lên xe buýt, bởi vì mang theo hành lý công kênh nên bị các hành khách khác trên xe soi mói, Triệu Mỹ Hương vẫn còn là một cô gái trẻ, lần đầu nhận được sự "chú ý" như vậy, cô có chút hơi xấu hổ, nắm lấy quần áo mặt đỏ bừng, trong khi đó Đổng Giai Tuệ tự tại hơn nhiều, cô giả vờ không nhìn thấy những ánh mắt khó hiểu kia.

Nếu là xuyên không vê quá khứ, có thể cô nghĩ đó là một điều đáng xấu hổ, nhưng đây là hướng về tương lai, trải qua thời đại này và trải nghiệm cuộc sống hàng ngày ở nông thôn, tâm lý của Đổng Giai Tuệ tự nhiên đã thay đổi.

Nghèo nhưng không có nghĩa là hèn hạ thấp kém, mặc dù hiện tại họ có thể còn mang dáng dấp nông thôn, chưa hài hòa được với cuộc sống trên thành phố, nhưng chính họ đang thay đổi vận mệnh bằng chính sự nỗ lực của chính mình, họ tin rằng trong tương lai không xa nữa thôi, họ sẽ thoát khỏi cảnh nghèo đói, cũng không bao giờ bị người đời chê cười nữa vì cách ăn mặc hay nói chuyện của họ.
Bình Luận (0)
Comment