Chương 190: ổn Định Cuộc Sống Trong Thành (2)
Chương 190: ổn Định Cuộc Sống Trong Thành (2)Chương 190: ổn Định Cuộc Sống Trong Thành (2)
Trên xe buýt có trống mấy chỗ ngồi, Đổng Giai Tuệ nhường Trương Xảo Nhi ngồi xuống trước, cô và Triệu Mỹ Hương đưa các con ngồi sau.
Ngay khi Trương Xảo Nhi vừa lên xe, bà lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, Triệu Đông Lâm đã mở cửa sổ cho bà, để bà hít thở không khí bên ngoài cửa sổ.
Một người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh Trương Xảo Nhi trợn mắt liếc nhìn, miệng còn lầm bầm nói gì đó, Đổng Giai Tuệ không nghe được vì cô ngồi ở xa, chỉ để ý thấy Triệu Đông Lâm liếc mắt nhìn người phụ nữ đó rồi quay đầu đi.
Xe chạy được khoảng mười lắm phút, bọn họ xuống xe ở điểm dừng "Đại học Ngô Đông."
Đại học Ngô Đông là cơ sở giáo dục đại học cao nhất ở tỉnh Ngô Đông với lịch sử hơn một trăm năm. Ngay cả trong thế kỷ 21, mặc dù Đại học Ngô Đông không thể so sánh với Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa, nhưng nó vẫn là một trong mười trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc.
Cổng trường uy nghiêm và cổ kính rộng chừng chục mét, hai con sư tử đá to lớn hai bên cổng trường trông thật đáng sợ, nhìn ngôi trường qua cánh cổng sắt, nhìn thoáng qua cũng không thấy điểm dừng, Trương Xảo Nhi chỉ nhìn qua một cái mà trong lòng tràn đầy sự kính trọng, Triệu Mỹ Hương và Triệu Đông Hà cũng như vậy, vừa tiếc nuối vì đã không được đỗ trường Đại học Ngô Đông, vừa ghen tị với anh trai và chị dâu của mình có thể học tại một ngôi trường văn hóa như này.
Gia đình có bốn anh chị em, anh cả và em gái đều có triển vọng, chị cả đã lớn tuổi nên không tính, anh còn là em trai, ngay cả dũng khí thử thi mà cũng không có, vì thế bây giờ, anh chỉ có thể ngước mắt nhìn ngưỡng mộ, anh không có vinh hạnh như thế.
Nghĩ tới những lời trước của Thạch Đầu, Triệu Đông Hà lần đầu tiên cảm thân có lỗi như vậy.
Thạch Đầu nói, cha, tại sao anh trai và em gái đều được lên thành phố, mà chỉ có một mình con lại phải ở lại quê?
Một đứa trẻ không có mẹ đã phải chịu thiệt thòi rất nhiều, bây giờ lại vì không muốn tiến bộ, khiến con của mình không có cả cơ hội lên thành phố đi học, anh cảm thấy một người như anh không đáng để làm cha.
"Trường học này lớn quá, nhìn thoáng qua cũng không nhìn thấy điểm dừng."
Con trai và con dâu của tôi sẽ học ở ngôi trường này trong tương lai, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng khiến tôi cảm thấy vô cùng vinh dự!
Triệu Đồng Lâm cảm nhận được sự an ủi của mẹ, chỉ vào phía xa nói: "Mẹ, nhà chúng ta thuê ở ngay sau trường học.'...
Thẩm Niệm Như nhìn Anh Bảo trong vòng tay của Triệu Đông Lâm, thật ngoan ngoãn, đáng yêu, rồi lại nhìn Phóng Phóng trong vòng tay của Đổng Giai Tuệ, giống như một đồng tử đức độ trắng trẻo và mũm mĩm, với đôi mắt tròn xoe như biết nói, bà đột nhiên mềm lòng.
Khi còn trẻ, bà ấy bận rộn với sự nghiệp và bỏ bê việc chăm sóc con gái, khi con gái Đình Đình lớn lên thì lại xảy ra một chuyện, bà mắc nợ con gái cả đời, bây giờ nhìn thấy những em bé đáng yêu như này rồi bà lại nghĩ tới con gái của mình, khóe mắt của bà chợt như có gì đó cay cay.
Nhìn bọn họ phân chia công việc, khiêng gánh vác xoong nồi bát đĩa đi qua, Thẩm Niệm Nhu không để lộ ra ánh mắt kinh ngạc, mấy năm bị giáng chức, bà phải sống trong chuồng bò, ăn cơm dở, chịu đủ mọi cực khổ.
Điều đáng sợ là những phần tử xấu nhân cơ hội gây rối, chia rẽ nhau để trút giận, dân làng chất phác ấy đôi khi thấy họ đáng thương nhưng hết lân này đến lần khác bị áp lực phải giúp đỡ họ, nên nhìn thấy nhà họ Triệu, Thẩm Niệm Nhu cảm thấy vô cùng gần gũi. "Xin chào, cháu là vợ của Triệu Đông Lâm, tên là Đổng Giai Tuệ."
"Ôi, thật tuyệt, đôi vợ chồng này trông thật xứng đôi vừa lứa."
Không phải sao, dù đã kết hôn và sinh con nhưng trông cô vẫn còn rất trẻ, như mới chỉ có hai mươi tuổi, tóc thắt bím, gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười dịu dàng, thanh thản, khóe miệng còn có núm má đồng tiền.
"Đây là mẹ chồng cháu, Trương Xảo Nhi, bà bị say xe nguyên cả ngày rồi nên bây giờ trong người không được khỏe."
"Tôi đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ rồi. Ba gian trước là của mọi người, hai gian sau là của vợ chồng chúng tôi. Tôi cho mọi người mở một cửa nhỏ bên cạnh, để ngày thường không làm phiền tới cả nhà."
"Bác ơi, bác nói sai rồi, đáng lẽ nhà chúng tôi làm phiền bác mới đúng. Sau khi Đông Lâm trở về nói với cháu, cháu nói chắc chắn nhà chúng tôi đã gặp được người tốt, căn nhà tốt như này, chúng tôi sao có thể kiếm được chứ."
Thẩm Niệm Như nãy giờ vẫn nở nụ cười trên môi, càng nhìn cô càng thích Đổng Giai Tuệ, cô gái này vừa xinh đẹp lại ngọt ngào, đi học còn không quên mang theo con của mình, điều này chứng tỏ cô là một người mẹ tốt sống có trách nhiệm với con cái, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng rất hòa hợp, cho thấy cách đối nhân xử thế của Đổng Giai Tuệ rất tốt.