Chương 191: ổn Định Cuộc Sống Trong Thành (3)
Chương 191: ổn Định Cuộc Sống Trong Thành (3)Chương 191: ổn Định Cuộc Sống Trong Thành (3)
Đôi khi nhân duyên của con người thật đơn giản, điều gì ưa mắt thì là tốt, còn điều gì không vừa mắt là xấu.
Sau khi chào hỏi, Thẩm Niệm Như rời đi và quay trở lại sân sau, dành thời gian cho họ sắp xếp đồ đạc.
"Mà khoan, mọi người đã ăn gì chưa? Nếu chưa ăn thì nhà tôi có cơm có mì, còn có một ít thức ăn, hay là để tôi chuẩn bị cơm cho mọi người trước nhé."
Cả nhà thực sự không có thời gian để đi ăn, nhìn thấy Thẩm Niệm Như chu đáo như này, cả nhà trong lòng cảm thấy cô cùng cảm kích.
"Thực sự cảm ơn bác rất nhiều, nhà chúng cháu bận rộn quá nên chưa kịp ăn."
Thẩm Niệm Như lấy một túi bột mì nhỏ ở sân sau, còn có khoai tây, cà rốt và bắp cải, Đổng Giai Tuệ nấu mì và bưng một cái bát cho cả nhà.
"Món mì này có vị hồi nhỏ tôi từng ăn, không ngờ tay nghề nấu nướng của vợ cậu lại giỏi như vậy."
"Cô ấy thực sự nấu ăn rất ngon, là người tỉ mỉ khi làm việc."
"Đúng vậy, tôi có thể nhìn ra được, mấy đứa trẻ trong nhà đều ăn mặc rất gọn gàng sạch sẽ."
Cô đã từng sống ở nông thôn, trẻ con nhà quê giống như khỉ bùn, quần áo cũng không trang nhã, nhưng ba người con nhà họ Triệu thì khác, sạch sẽ gọn gàng, lại còn rất hiểu chuyện.
"Ba đứa trẻ đều là con của cậu sao?"
"Đổng Giai Tuệ bao nhiêu tuổi rồi, tôi nghĩ cô cũng không còn trẻ nữa."
Nhìn mấy đứa nhóc cũng tâm sau bảy tuổi, mà nhìn Đổng Giai Tuệ cũng mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, chả lẽ mười tám tuổi kết hôn và sinh con luôn. "Hắc Đản và Anh Bảo là con của vợ trước của cháu."
"Hả?"
Thẩm Niệm Như thực sự không bao giờ nghĩ rằng có một bí mật ở đây.
"Cậu từng ly hôn sao? Cậu không phải quân nhân sao?”
Hôn nhân quân nhân được pháp luật bảo vệ, hay là họ nhìn nhầm, Triệu Đông Lâm này là Trân Thế Mĩ đứng núi này trông núi nọ.
"Vợ cũ của cháu là một thanh niên có học thức về quê. Cháu không biết chuyện gì đã xảy ra cách đây ba năm, cô ấy đòi về thành phố và muốn ly hôn với tôi. Lúc đó cháu vẫn đang trong quân ngũ, có lẽ vì lòng tự trọng nên thấy cô ấy kiên quyết như vậy thì cháu cũng đồng ý. Sau khi ly hôn cháu sợ không có ai ở nhà để chăm sóc con cái nên đã xuất ngũ vê quê, đội trưởng thấy cháu xuất ngũ như thế này thật tiếc nên anh ấy đã sắp xếp cho cháu chuyển nghề."
Triệu Đông Lâm nhẹ nhàng nói về chuyện ly hôn, Thẩm Niệm Như và Chung Đạo Mân đã có kinh nghiệm sống và biết rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
"Thế Đổng Giai Tuệ là người vợ cậu tìm sau đó sao?"
"Đúng vậy, cháu không muốn kết hôn và bỏ lỡ người khác, nhưng gia đình cháu nghĩ rằng không tìm thì không được, nên cháu đã chọn Đổng Giai Tuệ, cô ấy cũng là một người đáng thương, lúc cháu trở về quê, được biết cô cũng bị nhà chồng trước đuổi về nhà cha mẹ đẻ không được bao lâu."
Hai vợ chồng già nhìn nhau, không ngờ Đổng Giai Tuệ cũng đã từng ly hôn.
"Tại sao, tôi nghĩ Đổng Giai Tuệ là một cô gái rất tốt."
"Ba năm kết hôn mà không sinh con, nhà bọn họ đều nói rằng cô ấy không có khả năng sinh con, không hiếu thảo, không có con cháu mới nên làm lớn chuyện lên.”
Thẩm Niệm Như lắc đầu thở dài, bởi vì đến tận bây giờ vẫn có những người có suy nghĩ ngu ngốc như này.
"Vậy hai người kết hợp, nhìn trông rất đẹp đôi."
Họ đều là những người trẻ tuổi ưu tú, đều đã trải qua gian khổ của cuộc đời, tính tình tốt, đều tìm được người phù hợp hơn so với cuộc hôn nhân trước kia.
Điều này cũng phản ánh câu nói, vợ chồng chung sống hòa hợp chỉ khi có cùng chung chí hướng với nhau.
"Tôi nghĩ gia đình này rất tốt, những ngày tháng họ đến chúng sống cùng chúng ta, không khí trong nhà chắc sẽ sôi động hơn nhiều."
"Chỉ cần bà vui là được."
Thấy vợ tâm trạng vui vẻ, Chung Đạo Mân cũng cảm thấy ý tưởng chợt lóe qua đầu mình lúc trước cũng không tồi.
"Tô mì này ngon thật đấy, nhưng bà đừng ăn nhiều, ăn nhiều vào buổi tối kẻo sẽ tích trữ năng lượng đấy."
Hai người thường xuyên đói bụng một khoảng thời gian dài, người chồng cứ lo vợ mình ăn không đủ no, nên luôn giấu phần thức ăn của mình cho vợ ăn, nhiều lúc đói muốn lả, bây giờ không đói cũng không no, mỗi bữa no sáu phần là được rồi.
Trà đắng cơm nhạt cũng là hạnh phúc, không có phụ nữ nên những ngày còn lại sẽ giao cho nhà trường và xã hội để bồi dưỡng thêm nhân tài có ích.
Sau khi thu xếp xong, Đổng Giai Tuệ cuối cùng cũng được sử dụng phòng tắm. Đó là kiểu nhà vệ sinh với một bồn rửa đơn giản, một bồn cầu xổm để xả nước và một buồng tắm có rèm để tắm. Cô vui vẻ đi tắm, dường như đã cuốn trôi tất cả cảm giác khó chịu và những âm u trong lòng sau khi chặng đường dài, và tràn đầy hy vọng cho cuộc sống tương lai.