[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 192 - Chương 192: Ổn Định Cuộc Sống Trong Thành (4)

Chương 192: ổn Định Cuộc Sống Trong Thành (4) Chương 192: ổn Định Cuộc Sống Trong Thành (4)Chương 192: ổn Định Cuộc Sống Trong Thành (4)

Anh Bảo chạy quanh nhà vui vẻ, nơi này quá mới lạ với cô bé, không có bùn đất, ở trong góc tường có vài chậu hoa hồng, không có sông suối, cha đã nói với cô, gần đây có một công viên nhỏ, sáng ngày mai có thể đưa cô đi chơi.

"Sống ở thành phố tốt thì cũng tốt, nhưng mẹ chưa quen."

Ở quê nấu bằng bếp lửa là đủ rồi, ở thành phố cần bếp ga gì gì đó để nấu, hơn nữa còn nghe nói nếu không sử dụng bếp ga cẩn thận thì dễ phát nổ, khiến bà sợ đến mức không dám nấu cơm.

Còn cái nhà vệ sinh kia nữa, ngồi xổm như vậy mệt quá, nước xả chảy ào ào, nghe nói nước máy còn tốn tiền, ở chốn thành phố này ăn uống vung vẩy gì cũng cần phải tiêu tốn tiền.

Tất nhiên, Trương Xảo Nhi không nói chuyện này cho con dâu nghe, mà nói cho con gái ruột của bà nghe.

"Mẹ ơi, mẹ hãy sống yên ổn trước đã, người ta còn không được hưởng phúc sống ở trên thành phố kia kìa, chị dâu cũng vì lợi ích của cháu trai và cháu gái. Chị dâu nói ngày mai sẽ đi tìm trường học cho Hắc Đản, học ở thành phố đương nhiên sẽ khá hơn học ở dưới nông thôn, sau này Hắc Đản đỗ đại học, kiếm tiền rồi sẽ mua cho người làm bà nội như mẹ thật nhiều đồ ăn thức uống, tới khi đó mọi người nhìn vào đều ghen tị với mẹ đó."

Trương Xảo Nhi bật cười, cười xong bà lại thở dài, nếu không phải vì cháu trai bà thì làm sao bà lại phải chịu khổ như này, ngay từ đầu bà cũng đã phàn nàn với con dâu rồi, tại sao lại không muốn để cháu ở nhà vì sợ rằng họ sẽ không thể chăm sóc tốt?

Nhưng con dâu nói để trẻ con ở nhà mãi không tốt, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe và tinh thân của bọn trẻ.

Bà không hiểu sức khỏe tinh thần là gì, con trai, con dâu muốn làm gì thì làm theo vậy, không ngại chịu khổ một chút, chỉ cần các con các cháu có ích, có cuộc sống hạnh phúc, thì bao công sức chịu khổ này cũng không lãng phí vô ích.

Đổng Giai Tuệ dọn dẹp đến nửa đêm mới đi ngủ, sân trước có ba phòng, cô và Triệu Đông Lâm cùng Phóng Phóng ở chung một phòng, hôm nay Triệu Đông Hà cũng ở lại đây. Anh ở cùng Hắc Đản, Trương Xảo Nhi ở cùng với Triệu Mỹ Hương và Anh Bảo, còn đợi sau khi Đông Hà trở về thì Trương Xảo Nhi và hắc Đản một phòng, Triệu Mỹ Hương và Anh Bảo một phòng.

Ngày hôm sau, vừa mới rạng sáng, Trương Xảo Nhi đã thức dậy, bà muốn chuẩn bị bữa sáng, nhưng bà không biết làm thế nào để bật được bếp ga, thế là bà dùng than nhóm bếp.

Ở nhà không có gạo, bà cũng không biết mua ở đâu nên bà trộn phần mì còn lại để làm bánh.

Triệu Đông Lâm là người thứ hai thức dậy, thấy mẹ anh nhóm xong bếp rồi.

"Trong nhà không có gạo, mẹ cũng không biết dùng cái bếp ga kia, nên dùng tạm cái này."

"Ở phía đông có chợ, để con đi xem có đồ ăn sáng không."

Trương Xảo Nhi vội vàng ngăn anh lại: "Con tốn tiền như thế làm gì? Ăn tạm cái gì chả được, lại còn tốn tiền mua đồ ăn ngon làm gì? Ôi, ở cái thành phố này cái gì cũng phải cần đến tiền, mẹ thực sự không sống qua một ngày mất."

Giá như biết trước thì đã vác theo một bao gạo từ nhà đi rồi.

"Mẹ ơi, không sao đâu, đợi bọn con khai giảng, có thể lấy thức ăn từ trường về, thông thường bữa ăn ở trường đều rẻ."

Trương Xảo Nhi chỉ là than phiên vài câu, chứ không thực sự có ý muốn trách móc, nhưng trong lòng bà có chút chuyện, nếu không để bà nói ra thì sẽ rất khó chịu trong lòng.

Hôm nay, Đổng Giai Tuệ ngủ dậy trễ hơn một chút, lúc dậy, Trương Xảo Nhi đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.

"Ăn đi, nhà chúng ta không có gạo nên không nấu cháo được, con uống tạm nước lã này đi."

Sau bữa sáng, Triệu Đông Lâm và Đổng Giai Tuệ cùng đưa các con ra ngoài, cần phải mua về một số đồ dùng cần thiết trong gia đình.

Sáng sớm mở cửa sau vào, tôi thấy đôi vợ chồng già đang ở sân sau, một người uống trà đọc sách, người kia đang giặt giũ phơi đồ.

"Bác trai bác gái, buổi sáng tốt lành."

Cặp vợ chồng già quay lại và thấy Đổng Giai Tuệ, mỉm cười và gật đầu với cô ấy.

"Dậy rồi à? Đêm qua ngủ có ngon không?"

Đổng Giai Tuệ gật đầu và mỉm cười đáp: "Rất ngon ạ, không khí ở đây rất dễ chịu và yên tĩnh."

Có Triệu Đông Lâm ở bên cạnh, đổi nơi sống cũng cảm thấy thoải mái. Đổng Giai Tuệ nhớ vị trí này, dù có là mười hai năm nữa, giá nhà sẽ tăng đều, đây không phải là nơi mà người dân bình thường có thể mua được.

"Bác đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì cháu mua về ạ."

Đổng Giai Tuệ gật đầu mỉm cười: "Cháu ăn rồi ạ, mì mà bác làm hôm qua đưa cho, mẹ cháu cũng làm bánh, à đúng rồi, bác ơi, lát nữa chúng con sẽ đi chợ mua đồ, bác muốn mua gì thì bảo cháu, chúng cháu tiện đường mang về ạ."

Thẩm Niệm Như lắc đầu nói: "Không cần đâu, ở nhà không thiếu thứ gì, cảm ơn con nhé."
Bình Luận (0)
Comment