Chương 194: Cuộc Sống Mới (2)
Chương 194: Cuộc Sống Mới (2)Chương 194: Cuộc Sống Mới (2)
Đây chắc là người có điểm thứ hai trong tỉnh, để giành lấy sinh viên, mấy khoa kia còn đang đánh nhau.
"Được rồi, nhà nước quy định sẽ miễn giảm học phí, sau đó, học sinh trường chúng tôi sẽ nhận được một khoản trợ cấp sinh hoạt hàng tháng là mười tám nhân dân tệ để giúp mọi người giảm bớt áp lực tài chính."
Đổng Giai Tuệ gật đầu, cô đã biết về những thứ này trước đây.
Giáo viên đăng ký đưa một thứ gì đó và nói: "Em điền vào biểu mẫu này nhé."
Đổng Giai Tuệ thấy rằng đó là một tờ đơn "xin ở kí túc xá”, cô ấy nói: "Thưa thầy, em không cần ở kí túc xá."
Cô giáo đang phân loại tài liệu liên dừng lại: "Cái gì? Em không ở kí túc, em cũng không phải là người địa phương mà."
"Gia đình em cùng nhau đến đây, thuê một phòng gần trường và sống với gia đình ạ.
"Thế này nhé." Thấy giáo cầm khung gương: "Vậy thì tôi sẽ đăng ký cho bạn, còn những thủ tục gì sau này cần làm tôi sẽ nói sau."
Đổng Giai Tuệ đang làm thủ tục đăng ký, giáo viên hỏi Triệu Đông Lâm, người đang đợi sẵn bên cạnh cô.
“Cậu tên là gì?”
Thầy ấy nghĩ rằng Triệu Đông Lâm cũng đến đây để đăng ký, vì vậy vừa hỏi vừa nhìn vào tập đăng ký.
"Em không phải là chuyên ngành tiếng Anh, chút nữa em sẽ đi ngay."
Thực sự là kỳ lạ: "Nếu bạn không phải là chuyên ngành tiếng Anh, thì bạn đang làm gì ở đây?" "Em đến đợi vợ của em."
Thấy giáo cầm khung gương và sững sờ vì một vài giây rồi mới phản ứng lại sau vài giây, thấy ấy duỗi ngón trỏ ra lắc lư giữa hai người, không rõ hỏi.
"Các em, các em là vợ chồng sao?"
Triệu Đông Lâm gật đầu.
Thầy giáo thở dài và nhìn kĩ hai người. Có lẽ Đổng Giai Tuệ quá dịu dàng, và cô ấy trông không giống như đã kết hôn chút nào, Triệu Đông Lâm không nói thì thầy giáo cũng không nghĩ đến.
Tôi không ngờ rằng cặp đôi này có thể được nhận vào cùng một trường. Điểm của họ tại Đại học Ngô Đông không hề thấp.
"Vậy bạn đến từ khoa nào?"
"Em là khoa kinh tế."
Thầy giáo gật đầu, trong lòng vẫn rất khâm phục, một gia đình có một sinh viên đại học có thể thay đổi cả dòng họ, huống hồ một phát hai người!
Gia đình này sớm muộn gì cũng sẽ thịnh vượng.
Sau khi đăng ký tên, họ đi dạo quanh trường, tin tức về việc một cặp đôi trúng tuyển Ngô Đông đã lan truyền khắp khuôn viên trường, khiến mọi người cực kì tò mò.
Đổng Giai Tuệ vê nhà bắt đầu nấu ăn, các nguyên liệu đều chuẩn bị xong xuôi cả rồi.
Đổ dầu vào, xào cho đến khi có mùi thơm, cho lần lượt từng nguyên liệu vào nồi, cô có thể nấu một cách dễ dàng.
"Chị dâu, trường của chị thế nào, có phải rất đơn giản và cổ kính?"
Đại học Ngô Đông là một trường đại học lâu đời, với nguyên tắc thà ít mà tốt, tổng số học sinh năm nay đã được ghi nhận là hơn ba trăm tám mươi học sinh. Thà nhận ít học sinh, cũng kiên quyết không giảm điểm.
"Em lần sau có thể đến xem, dù sao nó cũng ở ngay phía trước."
Trường của Triệu Mỹ Hương sẽ đăng ký vào ngày mai, cơ sở trường của cô ấy hơi xa, vì vậy cô ấy phải đi xe buýt đi học.
"Ngày mai, anh trai của em sẽ đi cùng em đi đăng ký, và nhân tiện hãy để anh ấy mua cho em một thẻ đi xe buýt tháng."
"Em vẫn đang suy nghĩ có nên ở lại ký túc xá hay không, dù sao thì cũng chỉ một năm rưỡi thôi, đi xe buýt mỗi ngày cũng tốn thêm tiền."
"Đi xe buýt cũng không tốn nhiều tiên lắm đâu, nhưng ở ký túc xá hay không thì tùy em lựa chọn, thích cuộc sống tập thể thì ở, còn nếu thích ở với gia đình thì về. Em suy nghĩ kĩ đi, tự mình nghĩ."
Mỹ Hương gật đầu đồng ý, thực ra cô ấy sống nội tâm và khá ngại hòa đồng với mọi người, trong lòng vẫn thích sống ở nhà hơn.
Đậu phụ xào tương ớt, xà lách xào với dầu hào và khoai tây cắt nhỏ ba món này làm rất nhanh, món cá cuối cùng là mất nhiều thời gian hơn một chút, sau khi làm xong, Đổng Giai Tuệ đặt hai miếng lên đĩa và nhờ Triệu Đông Lâm bế ra sân sau.
Món được bưng trước không cay, chỉ thêm tỏi và rau mùi để tăng hương vị, chủ yếu là do hai người già không ăn được cay.
Sự cân nhắc của Đổng Giai Tuệ quả là đúng. Chung Đạo Mân bị dạ dày không ăn được cay, cá của Đổng Giai Tuệ có vị chua ngọt, trong thịt mềm, đậm vị, rất hợp khẩu vị hai người cao tuổi này.
"Chà, chúng ta có phúc rồi, tài nấu ăn của cô gái này rất giỏi."
Sáng sớm Anh Bảo đến chơi ở sân sau, cô đang chọn món, Anh Bảo ở bên đang xem, cô gái nhỏ nhắn đáng yêu khiến người ta rất yên mến, cho dù cô ấy là một cô gái nhỏ ở nông thôn, tuổi còn nhỏ, cô ấy đã đọc được Tam Tự Kinh và hơn mười bài thơ cổ, điêu đáng ngạc nhiên nhất là Anh Bảo có thể hát những bài hát tiếng Anh, một bài "Jingle Bell " đã khiến cặp vợ chồng già vô cùng ngạc nhiên.