Chương 201: Con Đường Kiếm Tiền (`)
Chương 201: Con Đường Kiếm Tiền (`)Chương 201: Con Đường Kiếm Tiền (`)
"Vở kịch ngắn của hai bạn sinh viên được hoàn thành rất tốt, các bạn sinh viên còn lại trong lớp có thể nhận ra được khoảng cách của các em với hai bạn bây giờ, học ngoại ngữ không có bất kỳ con đường tắt nào cả, chỉ có liên tục ghi nhớ và thực hành liên tục mới có thể tiến bộ được. Mọi người nên lấy bạn Đổng Giai Tuệ và Chu Nhậm Sâm để làm gương học tập, cố gắng học theo hai bạn, đuổi kịp hai bạn, thầy tin rằng học kỳ này kết thúc, các em cũng có thể đạt được trình độ như bây giờ của hai bạn."
Cả lớp im phăng phắc, ai nấy cũng đều bất ngờ, cứ tưởng điểm tiếng Anh của mình tốt rồi nhưng lại có người giỏi hơn, vượt xa mình, giờ không những mất đi cảm giác vượt trội mà thậm chí còn cảm thấy mình kém cỏi.
Với sự đả kích này, tỉnh thân hăng say học tập của mọi người ngày càng cao hơn, họ dậy sớm vào mỗi buổi sáng và ghi nhớ các từ mới, khuôn viên trường đâu đâu cũng có hình bóng mọi người học tập chăm chỉ. Đây cũng chính là điều mà giáo sư cần.
Nhà trường cho sinh viên nghỉ học vào ngày Chủ nhật, Đổng Giai Tuệ và Triệu Đông Lâm đưa các con ra ngoài chơi, dạo quanh thành phố, Đổng Giai Tuệ cũng tìm xem có việc gì làm mà vừa có thể kiếm tiền vừa không ảnh hưởng tới việc học của cô.
Trên tỉnh thành những năm bảy mươi tám mươi, không có nhiều cửa hàng hay quán ăn, đầu phố chỉ có lặt vặt vài cửa hàng bán cơm tấm, bánh đa, khoai lang hấp, còn món thế hệ sau gọi là trứng luộc trong nước trà thì không có.
Đổng Giai Tuệ tập trung tìm tiệm may vá, quần áo may sẵn rất đắt đỏ, bây giờ mọi người đa phần vẫn mua vải và nhờ thợ may may quần áo cho. Cô còn đi vào chợ để thăm dò giá cả quần áo, thông thường toàn là mấy chục hoặc hơn trăm tệ, giá như này không phải gia đình phổ thông nào cũng có khả năng chỉ trả. "Ăn, mặc, ở, đi lại" Phải bắt đầu từ những việc đơn giản nhất, còn làm những công việc khác thì rất khó kiếm tiền.
Hai người đưa Hắc Đản đi xem phim: "Núi Lục Bàn”, bộ phim này họ chưa từng xem ở dưới quê, Hắc Đản xem bộ phim này rất say mê.
Lúc trở về nhà, họ đi ngang qua một hiệu sách, trong hiệu sách đầy rẫy những cuốn sách học tập và sách về đề tài cách mạng. Đổng Giai Tuệ mua cho Hắc Đản một cuốn từ điển Tân Hoa và cuốn tranh liên hoàn. Bấy giờ trên thị trường đang bán chạy cuốn "Bầy hổ trắng tập kích", đây là cuốn tranh liên hoàn Hắc Đản đọc đầu tiên trong cuộc đời cậu bé, cậu bé cứ cất giữ cẩn thận mãi, thỉnh thoảng lại đem ra đọc.
Lần này đi, Đổng Giai Tuệ không mang theo máy khâu, quần áo tạm thời không thể may được, mà cũng không thể đi mua quần áo mới được, bởi không những cần vé công nghiệp mà còn phải chi trả một trăm hai trăm tệ, như vậy quá khó khăn với kinh tế gia đình.
Suy đi tính lại, Đổng Giai Tuệ quyết định chuyển mục tiêu kiếm tiên sang những người trẻ tuổi, cuối tuần cô sẽ bán một số đồ ăn ở rạp chiếu phim như trứng luộc nước trà, gà viên chiên, đậu phộng, hạt dưa, ... Đậu phộng và hạt dưa có thể được cân đo trong cửa hàng, khi bán thì bán theo túi giấy, giá cả chắc chắn sẽ đắt hơn trong cửa hàng một chút. Trứng luộc trong nước trà được bán với giá mười hào một quả, còn bỏng ngô gà thì tự chế biến, hoàn thành nửa thành phẩm là được, đem theo bếp than đi nữa thì vừa đẹp.
Đổng Giai Tuệ nói với Triệu Đông Lâm về ý tưởng của mình, phải trưng cầu ý kiến của anh ấy nữa. Vợ chồng với nhau dù làm chuyện gì cũng phải thương lượng bàn bạc trước cùng nhau.
Triệu Đông Lâm mới tiếp xúc với môn kinh tế học ở trường, vừa hay anh cũng định tự mình thử sức, nên đương nhiên anh đồng ý với ý kiến của Đổng Giai Tuệ. Sau khi Triệu Mỹ Hương biết được dự định của anh trai và chị dâu, cô cũng háo hức xin tham gia. "Em bận rộn với việc học ở trường lớp, liệu có thời gian không?"
Chuyên ngành sư phạm tốt nghiệp trong một năm rưỡi, chương trình học của năm ba năm tư đều tập trung giảng dạy hết trong một năm, còn nửa năm còn lại sẽ phải đi thực tập, Triệu Mỹ Hương ngày nào cũng phải học bài tới tận đêm khuya, thực sự cô rất bận.
"Không sao đâu ạ, cuối tuần chỉ mất nửa ngày thôi ạ, chắc cũng không tốn nhiều thời gian đâu ạ."
Triệu Mỹ Hương năm nay mới hai mươi tuổi. Ở thế kỷ XXI rồi mà vẫn còn là một cô bé khá nghịch ngợm, chị dâu tôi nói gì cô cũng thấy rất thú vị, về sách vở thì cũng vậy, học vào ban đêm.
Nói là làm ngay, ngay sáng thứ bảy Đổng Giai Tuệ đã đi chợ mua hai con gà, dùng ức gà để làm gà viên chiên, bây giờ không có nơi nào để mua loại làm sẵn, vì vậy cô chỉ có thể mua về sau đó tự mình rút xương gà.
Thịt gà sau khi rút xương sẽ chặt ra thành những miếng nhỏ, ướp gia vị cho ngon miệng, không tẩm bột mà dùng bột nghiền nát bánh màn thầu để thay thế, sau khi ướp thịt gà xong, nhúng miếng gà vào lòng trắng trứng, gói lại với vụn bánh màn thầu và chiên trong dầu đến khi chín vàng, như vậy là có thể ăn được rồi.