Chương 203: Làm Ăn (1)
Chương 203: Làm Ăn (1)Chương 203: Làm Ăn (1)
Sau khi ăn trưa xong, Triệu Đông Lâm và Đổng Giai Tuệ cùng nhau lên đường với Triệu Mỹ Hương, đậu phộng và hạt dưa đã được mua vào ngày hôm trước, trứng đã được luộc nước trà qua đêm. Đây là lần đầu tiên làm ăn mà không thể biết được tình hình cụ thể, Đổng Giai Tuệ không dám làm thêm nhiều, chỉ chuẩn bị khoảng hai mươi quả trứng luộc, nước trà.
"Chị dâu, chị có nghĩ hôm nay chúng ta sẽ thuận lợi không?”
Trên xe buýt, Triệu Mỹ Hương hơi lo lắng hỏi Đổng Giai Tuệ.
"Yên tâm đi, nếu không bán được, chúng ta không thể mang về nhà ăn."
Triệu Mỹ Hương mỉm cười: "Em không nỡ ăn luôn ạ."
Sau khi nói xong, cô ấy lại tự an ủi mình: "Nhưng em tin rằng chúng ta sẽ bán được, ngon như vậy làm sao không bán được? ."
Đổng Giai Tuệ xoa đầu cô ấy, nhìn ra ngoài cửa sổ và không nói gì.
Rạp chiếu phim mười hai giờ trưa bắt đầu mở cửa, ba người ăn xong cơm trưa ở nhà sau đó ngồi xe khách tới rạp chiếu phim, Đổng Giai Tuệ và Mỹ Hương cầm theo giỏ đựng nguyên liệu, Triệu Đông Lâm phụ trách cầm bếp than.
Bên cạnh rạp chiếu phim cũng có nhiều cửa hàng nhỏ bán đồ ăn, có người bán ba xe đẩy đầy táo và quýt, còn bán cả bỏng và bánh ngọt, sau khi đến rạp chiếu phim, Đổng Giai Tuệ đi tìm người bán vé, hỏi xem có cách nào để gặp giám đốc quản lý rạp chiếu phim.
"Mọi người tìm tôi có việc gì?"
"Chuyện là như này chúng tôi muốn tìm một chỗ trống nhỏ cạnh rạp chiếu phim đẹp bán đồ ăn, anh xem liệu có được không?"
Rạp chiếu phim thực ra cũng chỉ bán vài món đồ ăn, không phong phú như sau này, chỉ có bán nước giải khát, giám đốc nhìn thấy gia đình họ mang tới giỏ thức ăn, nồi niêu, bếp lò nên ông cảm thấy cũng khá thú vị.
"Mọi người chuẩn bị thật chu đáo."
Giám đốc là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi, đeo chiếc kính cận, dáng người không cao lắm nhưng rất gầy, nhìn bên ngoài là người rất thông minh.
"Chúng tôi kiếm thêm một chút tiên là được rồi, ông chủ, ông thử nghĩ mà xem, chỗ chúng tôi bán đồ ăn, khách đến mua hàng chắc chắn sẽ uống nước sau khi ăn, như vậy không phải nước giải khát của ông có thể bán được thêm một chút hay sao?"
Theo tính cách ngày thường của ông chủ thì ông không dễ đồng ý chuyện này nhưng ý tưởng của Đổng Giai Tuệ thực sự đã thu hút sự tò mò của ông. Ông suy nghĩ có thể bán đồ ăn ở đây được không, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại thì ông cũng đồng ý.
"Được, tôi cho cô mượn chỗ này để làm ăn, cô cứ bán xem có được không."
Nếu như bán chạy, không phải nước giải khát của rạp chiếu phim cũng thể bán được nhiều hay sao?
Đây gọi là "tìm tòi trước khi hành động." Tuy nhiên giám đốc cũng không phải là một người ngốc nghếch, ông cũng đặt ra yêu cầu, đó chính là không được làm bẩn chỗ buôn bán.
"Giám đốc cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chú ý."
Đổng Giai Tuệ nhân tiện mượn luôn bàn ghế của rạp chiếu phim, cô nhóm bếp than trước, sau đó tiếp tục đun nóng trứng trong nước trà, hạt dưa, đậu phộng cũng được bày gọn gàng trên bàn, còn vê phần gà viên chín một nửa, cô cũng đặc biệt chuẩn bị trước một phần để cho khách đến thử trước.
Rạp chiếu phim mười hai giờ bắt đầu chiếu phim, hiện tại đã tâm mười một giờ bốn mươi phút, người đến xem phim cũng lần lượt tới rạp. "Ồ, hôm nay còn bán cả đồ ăn nữa?"
Vị trí của quây bán hàng rất thuận tiện, mọi người vừa đến sẽ nhìn thấy ngay.
Những người đến xem phim vào cuối tuần hầu hết là những cặp đôi, và cho dù không phải cặp đôi thì họ cũng là những người đang trong quá trình hẹn hò. Những bạn nam cần phải biểu hiện hào phóng một chút, nhìn thấy bạn nữ có hứng thú thì tất nhiên phải chạy lại cùng bạn nữ.
Cho dù ở thời đại nào, bạn nam muốn theo đuổi bạn nữ thì cần phải tỏ ra hào phóng một chút.
"Đây là cái gì? Trứng gà sao?”
Mọi người khi mới tới trước tiên đều tỏ vẻ tò mò với món trứng luộc nước trà.
"Đây là món trứng luộc nước trà, chúng tôi dùng nước trà để đun sôi, vị rất là thanh đạm và thơm, một hào một quả. Nếu mọi người có hứng thú thì có thể tới thử ăn."
Trứng gà sống sáu xu một quả, hôm nay là ngày đầu tiên bán hàng nên Đổng Giai Tuệ chỉ chuẩn bị bốn mươi quả trứng. Trong nước kho, ngoài lá trà ra còn được nêm nếm thêm các loại gia vị và hương thơm khác nhau, có thể tái sử dụng nhiều lần. có thể tái sử dụng.
"Vậy cho tôi hai quả trứng luộc nước trà, cô cân cho chúng tôi một ít đi."
Hạt dưa và đậu phộng đều được cân trong cửa hàng, giá cả như trên thị trường toàn quốc. Giá bán tại cửa hàng của Đổng Giai Tuệ đắt hơn một chút so với giá trong cửa hàng nhưng may mắn thay, khách hàng cũng không quan tâm đến chênh lệch giá.
Sau khi Đổng Giai Tuệ gói hạt dưa và trứng luộc nước trà vào giấy dầu, đối phương lại chỉ vào gà viên chiên hỏi: "Đây là cái gì?"