[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 205 - Chương 205: Làm Ăn (3)

Chương 205: Làm Ăn (3) Chương 205: Làm Ăn (3)Chương 205: Làm Ăn (3)

Đổng Giai Tuệ nhìn phần còn lại, vẫn còn mười quả trứng và vài lạng gà viên, có thể sẽ không để được đến buổi tối

"Chị dâu, họ mua xong hết rồi phải làm thế nào?"

Bây giờ có hai lựa chọn, một là tạm bán xong đến đây cứ thế đi về không bán nữa, hai là bây giờ nhanh chóng chuẩn bị, Đổng Giai Tuệ nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cô quyết định lựa chọn phương án thứ nhất, bán đến đây thôi và đi về luôn.

Thời gian chuẩn bị khá eo hẹp, hôm nay lần đầu tiên buôn bán thử coi như thành công, nên về nhà sớm nghỉ ngơi để còn chuẩn bị tinh thần và nạp năng lượng cho ngày mai.

Phim chiếu được khoảng mười phút thì người đàn ông ban nãy với mua gà viên chiên đi ra từ rạp.

"Xin hỏi, chỗ anh chị còn món gà viên đó không? Có thể cho tôi phần còn lại được không?”

Triệu Mỹ Hương há hốc miệng và ngạc nhiên nói: "Sao cơ? Anh muốn hết chỗ này sao?"

Người đàn ông ngại ngùng cười xấu hổ: "Đúng vậy, vợ tôi thích ăn món này, cô ấy còn đang mang thai, mấy ngày nay luôn nói không muốn ăn gì, may lắm mới ăn được món này thế nên nhất định phải mua món cô ấy thích ăn."

Quả là một người biết thương yêu vợ.

"Được rồi, ở đây còn dư năm lạng, hay là anh lấy hết năm lạng đi, chỉ hết một đồng thôi."

Đổng Giai Tuệ nhanh chóng chiên viên gà, chiên trong chảo dầu trong ba phút rồi vớt ra, hỏi: "Anh muốn vị nguyên bản hay vị thì là?"

"Mỗi phần một vị đi." "Không ăn nhiều một lúc, ăn nhiều sẽ ngấy. Tôi thấy ở ngã tư có người bán hoa quả, anh đi mua hoa quả cho vợ đi, ăn hoa quả vừa tốt cho sức khỏe, vừa bổ sung dinh dưỡng vừa giảm ngấy."

Nếu kinh doanh ăn nên làm ra thì cũng nên nhắc, tuy gà viên chiên chiên bằng dầu mỡ nhưng nguyên liệu tươi ngon, đảm bảo an toàn vệ sinh hơn nhiều so với những loại thực phẩm đông lạnh đời sau.

"Được, cảm ơn cô rất nhiều."

Người đàn ông thực sự chạy ra ngoài để mua trái cây.

"Người đàn ông này thật biết yêu thương vợ."

Triệu Mỹ Hương thở dài, Đổng Giai Tuệ cười nói: "Đúng vậy, nhiều người đàn ông còn không lấy được vợ, nếu không biết chăm sóc tốt cho vợ thì chẳng mấy chốc vợ lại trở thành của người khác mất."

Người nói chỉ nói vu vơ, người nghe thì thật để tâm, Triệu Đông Lâm thầm quyết định sau này sẽ đối xử tốt với vợ mình hơn, hơn nữa vợ mình cũng đẹp nhiều hơn so với vợ người ta, và còn học giỏi và biết buôn bán kiếm tiền hơn so với người khác.

Đồ ăn khi chiếu tới bộ phim thứ hai cũng đã bán hết rồi, Đổng Giai Tuệ ngồi đã tính toán, trong bốn tiếng của ngày hôm nay cô đã bán được mười hai tệ, lợi nhuận thu về chưa đến sáu tệ. Như vậy đã có thể coi là rất tốt, đáp ứng được mong chờ của Đổng Giai Tuệ.

"Thôi, hôm nay bán như này đã được rồi, chúng ta về trước thôi, ngày mai tiếp tục."

Trước khi về, Triệu Đông Lâm trả lại bộ bàn ghế đã mượn, Đổng Giai Tuệ đưa số hạt dưa và đậu phộng còn lại cho hai người bán vé.

Sau khi ba người về đến nhà, Trương Xảo Nhi nóng lòng hỏi thành quả trong ngày hôm nay, biết được rằng tất cả đồ ăn đã bán hết được trong ngày hôm nay, tiên thu về chưa kể vốn kiếm được sáu đồng, bà vui mừng cười nhắm cả mắt lại.

"Ôi chao cảm giác này thật tuyệt vời, coi như đã thu về được lãi rồi."

Từ sau khi tới tỉnh thành, chỉ tiêu trong gia đình đã tiêu tốn quá nhiều, thường là vài đồng, hàng chục đồng, hàng trăm đồng, trước sau gì cũng tiêu tốn hơn một trăm đồng, Trương Xảo Nhi rất xót trong lòng, bây giờ đã tìm ra cách để kiếm tiền, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy hy vọng.

Hóa ra ở trên thành phố không chỉ tiêu tiền dễ dàng mà kiếm tiên cũng dễ dàng.

Không chỉ Trương Xảo Nhi mà ngay cả Thẩm Niệm Như cũng không yên tâm, nghe thấy động tĩnh ở sân trước, bà chạy tới hỏi xem tình hình buôn bán hôm nay của họ như thế nào.

"Con gái, hôm nay buôn bán thế nào rồi?"

"Dạ bác, công việc buôn bán tiến triển khá tốt ạ."

Đổng Giai Tuệ kể cho Thẩm Niệm Như về tình hình buôn bán ngày hôm nay.

"Tốt lắm, các chính sách của đất nước hiện đã được nới lỏng và mọi người được phép kinh doanh buôn bán." Thẩm Niệm Như mỉm cười hiền hậu, như thể cuộc sống đã không cho cô bất kỳ khó khăn nào, như thể mọi thứ cô trải qua đều không đáng nhắc tới.

"Tuy nhiên, cô e rằng việc bán hàng ở trong rạp chiếu phim không phải là giải pháp lâu dài cho cháu, kiếm được nhiều tiền sẽ được mọi người ngưỡng mộ, không khéo sau này lại có thể mở được công ty."

Đổng Giai Tuệ tự nhiên đã suy nghĩ đến ý tưởng này. Người Trung Quốc giỏi nhất trong việc bắt chước người khác, khi thấy người khác kiếm tiên sẽ rất nhanh thôi sẽ có người khác học theo, nhưng cô chắc chắn rằng những thứ khác có thể dễ bắt chước, nhưng món gà viên chiên khó có thể bắt chước theo được.
Bình Luận (0)
Comment