[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 214 - Chương 214: Ôn Thì (2)

Chương 214: Ôn Thì (2) Chương 214: Ôn Thì (2)Chương 214: Ôn Thì (2)

Khoảng bốn đến năm giờ, mọi người lần lượt trở về, hôm nay Triệu Đông Lâm và Đổng Giai Tuệ cùng đi đón Anh Bảo.

Chỉ cần bọn họ tan học sớm, họ sẽ cùng nhau đến trường học để đón con, không có thời gian để cho người về báo tin.

"Đông Hà, tới rồi à"

Vừa trở về nhìn thấy em trai, Triệu Đông Lâm cảm thấy rất vui, vỗ vai Đông Hà cười rất cao hứng.

Có Đông Hà tới, Giai Tuệ nghiêm túc chuẩn bị cơm tối, người một nhà vô cùng náo nhiệt cùng nhau ăn cơm, buổi tối Triệu Đông Lâm sắp xếp kiến thức sách giáo khoa cho em trai.

Mỹ Hương mang theo Anh Bảo dọn đến phòng của mẹ cô ấy, nhường phòng của cô ấy cho anh hai và Hắc Đản ở chung, ở sân sau Thẩm Niệm Như cũng nói nếu ở trong nhà không có chỗ ở, cứ để Đông Hà ở cùng với bọn họ cũng được.

Kể từ khi biết hai người lớn tuổi sống ở sân sau hóa ra lại là giáo sư đại học, Triệu Đông Hà đối với bọn họ dị thường tôn kính.

Các giáo viên tiểu học ở trong thôn đều được mọi người kính trọng, huống chỉ đây lại là giáo sư đại học, có biết bao nhiêu là kiến thức, văn hóal...

Đông Hà ở Tỉnh thành được nửa tháng sau đó về thôn, thời gian rất nhanh sẽ đến cuối tháng bảy, các trường học đều chuẩn bị kì thi cuối kì.

Trương Xảo Nhi trong lòng vì đứa con trai thứ hai mà sốt ruột, nhưng trong thành phố còn có đứa trẻ phải chăm sóc, còn có công việc làm ăn phải làm, vì vậy bà cũng không thể nói gì về việc về nhà.

Giai Tuệ thấy bà lo âu, liền cùng bàn bạc với Triệu Đông Lâm.

"Em thấy mẹ rất lo lắng cho Đông Hà, trong trường học chỉ còn kì thi, sau khi thi xong sẽ được nghỉ lễ, hay là chúng ta để mẹ về nhà đi, chúng ta trong nhà chịu khổ hơn một chút."

Có vợ hiểu chuyện như vậy, Triệu Đông Lâm chỉ thấy cảm động chứ không có ý kiến gì khác.

"Chỉ là anh nghĩ xem để Phóng Phóng về với mẹ tốt hơn hay ở lại với chúng ta thì tốt hơn?"

Hắc Đản và Anh Bảo đều đã đi học không cần ai trông nôm chăm sóc, một ngày ba bữa cơm Giai Tuệ có thể tự làm, việc buôn bán ở rạp chiếu phim cô có thể thức khuya dậy sớm để hoàn thành, chính là Phóng Phóng, nếu bọn họ đều đi thi thì chẳng phải Phóng Phóng ở nhà một mình sao.

Liên quan đến con trai, Triệu Đông Lâm nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết, nếu để Phóng Phóng ở lại thành phố cũng không có ai chăm sóc, nhưng để cho đi dọc đường theo mẹ anh về quê anh cũng không yên tâm,

Con trai nhỏ còn chưa biết đi, đi vài bước là lại muốn ẫm, đi như vậy cả ngày trên xe lại còn mang theo trẻ nhỏ thật sự rất bất tiện.

Nếu là ngày thường, Triệu Đông Lâm sẽ nghỉ hai ngày để đưa họ trở về, nhưng hiện tại đang là giai đoạn thi cuối kì, mọi người đều ở nhà điên cuồng ôn tập bất kể cuối tuần.

"Ngày mai hãy nói chuyện này, bây giờ muộn rồi chúng ta đi ngủ thôi."

Không suy nghĩ ra được thì để nó qua một bên, Giai Tuệ duỗi tay đóng tủ đầu giường, nhắm mắt chuẩn bị ngủ, sáng mai còn phải dậy sớm chuẩn bị thức ăn.

Giai Tuệ vừa nhắm hai mắt lại đã bị một cánh tay có lực ôm vào trong lòng ngực, sau đó miệng đã bị lấp kín.

"Ai nha, ngày mai em còn phải dậy sớm nữa."

"Ngày mai anh sẽ dậy sớm, em ngủ thêm một lát đi."

Ai mà dám nghe anh nói, mẹ chồng còn dậy sớm hơn cả cô, nếu anh dậy rồi mà cô còn ngủ nướng trên giường chẳng phải mẹ chồng sẽ biết được sao.

"Không sao, mẹ sẽ không nói gì đâu, mẹ còn mong cho chúng ta tình cảm tốt đẹp.

Tốt nhất lại sinh cho bà thêm cháu trai, cháu gái.

Đương nhiên, đây chỉ là mong muốn của Trương Xảo Nhi vì Giai Tuệ đã sớm bày tỏ thái độ với Triệu Đông Lâm rằng sẽ không mang thai trong thời gian đi học.

Đêm cuối tháng sáu vốn đã ôi bức bực bội, sau khi ôm xong lại càng như thiêu đốt, làm cho Giai Tuệ cũng rạo rực theo.

Loại sự tình này Triệu Đông Lâm quả thực là không biết mệt mỏi, anh cảm thấy Giai Tuệ chính là một mảnh còn thiếu trên người anh, ôm cô, có được cô anh cảm thấy anh cảm thấy trái tim tràn đây vô cùng thỏa mãn.

Mây mưa qua đi cô cảm thấy không còn một chút sức lực, Giai Tuệ nặng nề chìm vào giấc ngủ, Triệu Đông Lâm ôm cô, hôn lên trán ướt mồ hôi của cô, sợ cô cứ vậy mà đi ngủ sẽ khó chịu, lại lấy khăn lau khô cho cô.

Đến năm giờ, Triệu Đông Lâm buông Giai Tuệ ra đứng dậy đến phòng bếp đã thấy mẹ của anh ở đó nấu lương bì (mì lạnh).

"Hôm nay Giai Tuệ sẽ ngủ thêm một chút, lát nữa con sẽ đi chợ mua đồ, trong nhà có còn thiếu cái gì không?"

Trương Xảo Nhi mỉm cười, cô con dâu bình thường luôn siêng năng lại còn chưa dậy thì còn có thể là vì việc gì nữa, ai, nam nữ gì cũng đều giống nhau thôi, có những người vừa gặp lại giống như muốn đánh nhau, lại có những người vừa gặp liền muốn cùng nhau dính lấy mỗi ngày."
Bình Luận (0)
Comment