Chương 215: Ôn Thì (3)
Chương 215: Ôn Thì (3)Chương 215: Ôn Thì (3)
Mãi đến bảy giờ Giai Tuệ mới tỉnh dậy, trên người vẫn còn đau nhức, còn có một ít dấu vết vẫn chưa biến mất, sau khi sửa soạn lại bản thân thì ra khỏi phòng, trong nhà bếp đã bắt đầu làm thịt.
Trên mặt Giai Tuệ có chút nóng, nhưng may mắn là không có ai chọc ghẹo cô, họ đều giả vờ nói chuyện với cô giống như không có chuyện gì xảy ra, một lúc sau mặt của Giai Tuệ cũng không còn nóng như lúc đầu nữa, cảm giác thiếu tự nhiên cũng không ít đi rất nhiều.
"Mẹ, hôm qua con cùng Đông Lâm nói chuyện, có phải mẹ lo lắng muốn trở về nhà phải không?"
"Mẹ là cảm thấy không yên tâm lắm, không phải Đông Hà muốn thi đại học sao, cũng không biết nó đã chuẩn bị như thế nào rồi."
Tuy là không giúp được gì nhiều, nhưng tự mình chuẩn bị vài bữa ăn cho nó cũng tốt.
"Không có gì khác chính là còn Phóng Phóng không biết nên sắp xếp thế nào."
"Thật đúng là như vậy, con cũng lo lắng về vấn đề này."
Bà là muốn cùng đưa đứa cháu trai cùng nhau về thôn, nhưng lần trước đến đây bà bị say xe giống như muốn chết đi sống lại, căn bản không thể nào chăm nôm thêm một đứa trẻ con.
Buổi chiều, Trương Xảo Nhi ở trong sân cùng tán gẫu về vấn đề này với Thẩm Niệm Như.
"Nếu không thì như vầy đi, gần đây tôi cũng không đến lớp, nếu mọi người yên tâm, có thể để Phóng Phóng cho tôi chăm sóc."
Trương Xảo Nhi vừa nghe xong vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Bà xem bà nói kìa, sao lại có thể không yên tâm chứ, bà đối với Phóng Phóng tốt như vậy, không khác gì cháu ruột của mình."
Bất quá, Trương Xảo Nhi cũng chưa đồng ý ngay, bà vẫn phải hỏi ý kiến của con trai và con dâu để xem bọn học có đồng ý không đã.
Phải nói Thẩm Niệm Như đối với mấy đứa trẻ nhà họ Triệu thật sự rất tốt, bà ấy có một đứa con gái duy nhất nhưng đã mất khi còn rất trẻ, người đầu bạc tiễn người tóc xanh, cả đời này bà ấy sẽ không thể có cháu nữa.
Mấy đứa trẻ nhà họ Triệu cũng rất hiểu chuyện, lễ phép, hiếu học, ham học hỏi, rất ngoan ngoãn là mẫu người mà những người lớn tuổi yêu thích nhất.
Từ khi cho nhà họ Triệu thuê sân trước, cuộc sống của bà ấy cũng sinh động theo, trong mấy đứa trẻ khiến bà đau lòng nhất chính là Anh Bảo, nó khiến bà nhớ lại đứa con gái của mình lúc còn nhỏ, thích nhất đó chính là Hắc Đản bởi vì nhóc con này rất thông minh, nỗ lực, tính cách cũng rất tốt, còn thiên vị nhất là Phóng Phóng bởi vì nó nhỏ nhất, cần được chiếu cố nhất, người lớn tuổi sẽ luôn bỏ ra nhiều kiên nhẫn và tỉnh lực cho người nhỏ tuổi mà.
Sau khi Giai Tuệ đi học về, Trương Xảo Nhi nói ý định của Thẩm Niệm Như cho cô nghe.
"Con thấy như thế nào?"
Mặc dù là bà hỏi ý kiến của Giai Tuệ, nhưng sự mong đợi trong ánh mắt của bà không thể bỏ qua, Giai Tuệ mềm lòng cười nói: "Có thể chứ, sao khi ăn xong con sẽ đi nói với Dì một tiếng, nhờ bà ấy giúp con chăm sóc giúp con một thời gian."
Đến khi trường học cho nghỉ hè, bọn họ liền có thời gian để chăm sóc cho con rồi.
Sau khi Trương Xảo Nhi trở về quê Giai Tuệ xác thực vất vả hơn không ít, vừa phải ôn tập thi cuối kì, vừa phải chuẩn bị ba bữa cơm một ngày, vừa phải làm đồ ăn để bán.
Cũng may là có Thẩm Niệm Như toàn tâm toàn ý chăm lo cho Phóng Phóng, giúp cô bớt đi không ít lo lắng.
Tháng bảy, học sinh tiểu học, học sinh trung học và sinh viên đại học đều bước vào kì nghỉ hè dài vui vẻ, cuối tháng bảy, cuối cùng cũng đã đến kì thi đại học mà mấy trăm vạn người mong đợi cũng đã đến.
Trước ngày thi một ngày, Triệu Đông Lâm trở về thôn để cổ vũ cho em trai của mình.
"Ở thành phố có nhiều việc quá, chị dâu không cùng trở về được, chị dâu nhờ anh nhắn với em là đừng áp lực quá, cố gắng thi thật tốt."
Triệu Đông Hà gật đầu, khóe mắt có chút hơi cay.
Trương Xảo Nhi thấy con trai lớn của mình trở về cũng rất vui vẻ, người mẹ nào không muốn nhìn thấy con cái của mình cùng nhau hòa thuận chứ?
Bởi vì các trường Cao trung đã đi vào trật tự hoạt động bình thường nên kì thi thi đại học năm nay so với trước tự nhiên sẽ càng thêm chính quy hơn, đề thi so với năm trước càng thêm phức tạp.
Trường mà Đông Hà thi tuyển chính là Khoa học tự nhiên, phải thi năm môn là chính trị, ngữ văn, toán học, vật lí, hóa học, Triệu Đông Lâm cùng đi thi với anh ấy.
Sau khi kết thúc kì thi không tránh khỏi phải so đáp án, Đông Hà tính toán được khoảng 270 điểm, số điểm này gần bằng với số điểm thi Đại học của Mỹ Hương năm vừa rồi, trong lòng Đông Hà vô cùng lo lắng, sợ rằng thành tích này của mình không đủ để xét tuyển cho năm nay.
"Thoải mái đi, anh nghe người khác so điểm so với em còn kém hơn, chúng ta không cần chưa gì đã hoảng loạn.
Kì thi đã kết thúc, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, Đông Hà đương nhiên cũng hiểu được đạo lí này, chẳng qua là hy vọng quá lớn, chỉ sợ chính mình thất vọng thôi. ...