Chương 221: Bán Đứt (3)
Chương 221: Bán Đứt (3)Chương 221: Bán Đứt (3)
Giai Tuệ nói với Đông Hà những chuyện đã xảy ra, Đông Hà nghe xong nói: "Chuyện này thật sự có thể làm được không?"
Theo anh ta thấy, đó chỉ là đồ ăn sao có thể tạo một công thức rồi bán với giá đắt như vậy, ngoại trừ súp ra, những thứ khác không có gì đặc biệt lắm, thịt kẹp sủi cảo còn là đặc sản của một tỉnh nào đó, anh ta cũng từng ăn qua món tào phớ.
Giai Tuệ cười cười không nói gì, có muôn vàn món ngon với cách chế biến khác nhau lại có khẩu vị khác nhau, cùng một món vịt quay vì sao Toàn Tụ Đức lại nổi tiếng hơn quán vịt quay bên cạnh, đây chính là giá trị thương hiệu của Toàn Tụ Đức.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hơn bảy giờ Chu viện trưởng đã đến, Giai Tuệ chuẩn bị cũng sắp xong, Triệu Đông Lâm gọi Chu viện trưởng vào nhà chính uống trà.
Khi Chu viện trưởng uống hai chén trà, càng giống như ngồi trên đống lửa, Giai Tuệ dẫn Mỹ Hương và những người khác vào nhà chính, mỗi người đều bưng một bát trong tay, người đi cuối cùng là Triệu Đông Hà thậm chí còn bưng nồi súp với các tăm gỗ dựng đứng thẳng.
Đương nhiên trên thị trường không có tăm gỗ để bán, tăm gỗ này do Giai Tuệ bảo Triệu Đông Lâm dùng thanh gỗ trong nhà gọt.
Ánh mắt Chu viện trưởng nhìn theo chiếc bát trên tay bọn họ chuyển đến bàn ăn, tào phớ, bánh bao kẹp thịt, súp, còn có đậu que, rau thơm, cải bẹ, ớt và các nguyên liệu khác bày ra trước mặt ông ta.
"Chu viện trưởng, ông ăn tào phớ trước đi, ông đều có thể thêm những món ăn phụ này vào."
Chu viện trưởng xắn tay áo lên, dùng thìa nhấp một ngụm trước, súp gà đậm đà, tào phớ mềm mịn, hương thơm xông vào mũi, ăn vừa miệng, hương vị quả thật không tệ. Chu viện trưởng cắn một miếng và gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Sau đó, theo lời của Giai Tuệ, ông ta cũng thêm các nguyên liệu và cắn một miếng, càng ăn mắt càng trừng lên, khi tất cả nguyên liệu được thêm đầy đủ, ông ta đã không ngừng ăn, ăn xong một chén tào phớ, ông ta vẫn cảm thấy thèm.
"Ngon, còn ngon hơn tào phớ mà trước kia tôi đã ăn."
Chưa nói đến ông ta ăn ngon, mọi người nhìn ông ta ăn cũng bắt đầu chảy nước miếng.
Giai Tuệ cười đem bánh bao kẹp thịt qua đưa, sau đó chọn ra các loại Oden khác nhau từ nồi súp, đặt vào trong bát súp, còn múc đầy một bát.
Cách nấu nước súp này không phải là cách trộn gia vị của các thế hệ sau, mà là Giai Tuệ dùng súp gà, nấm, tôm tươi cùng các loại gia vị nấu, vừa ngon vừa bổ dưỡng.
Chu viện trưởng dàn dựng một chương trình ăn uống phát sóng vào thập niên bảy mươi, một miếng bánh bao kẹp thịt, một ngụm súp Oden, ăn khô lại uống một ngụm canh, chỉ vài phút thì hết sạch, cuối cùng bởi vì quá no nên ông ta phải nới lỏng một đoạn thắt lưng.
"Chà, thật sự quá no."
Sau khi ăn xong tất cả mọi thứ, trong lòng Chu viện trưởng liền nảy ra ý tưởng và sẵn sàng đáp ứng "công phu sư tử ngoạm' của Giai Tuệ.
Với tính cách của ông ta chưa bao giờ sẵn sàng chịu thua lỗ với Giai Tuệ, nhưng lần này chắc chắn ông ta phải bỏ ra một khoản tiên lớn.
"Chu viện trưởng, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tôi cũng không nói chuyện bừa bãi với ông nên ông cũng đừng trả giá với tôi, một công thức hai ngàn tệ, món gà viên, trà trứng lúc trước coi như tôi tặng ông."
Giai Tuệ vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Khái niệm hai ngàn tệ là gì, có bao nhiêu người trong toàn tỉnh có thể lập tức đưa ra hai ngàn tệ? Hơn nữa, không phải tổng giá là hai ngàn, mà là một công thức hai ngàn, nói cách khác ba món ăn này có giá sáu ngàn tệt
"Đồng chí Đổng, cô nói cũng quá tàn nhẫn..."
Không đợi Viện trưởng Chu nói xong, Giai Tuệ liên lên tiếng.
"Chu viện trưởng, tôi còn phải đi học, thật sự không có thời gian để mặc cả với ông, chúng ta làm việc cùng nhau lâu như vậy, việc làm ăn tôi rất rõ ràng, sáu ngàn không phải quá nhiều, cùng lắm hai ba tháng là ông có thể kiếm lại vốn, chuyện một lần và mãi mãi ông cần gì phải đắn đo nhiều như vậy. Việc làm ăn này tôi không phải chỉ đưa cho mỗi ông, dù bán cho người khác hay là tôi tự mình bán cũng được, nhưng hiện giờ gia đình tôi không tìm ra người có sức khỏe mà thôi"
Ban đầu người nhà họ Triệu cảm thấy giá của Giai Tuệ rất cao, nhưng sau khi Giai Tuệ giải thích, họ lại cảm thấy đúng là như vậy, nếu họ bán thì cũng có thể kiếm ra tiền, lúc trước trà trứng, gà viên làm nửa năm còn kiếm được hơn ba ngàn.
Trong đầu Chu viện trưởng không ngừng suy nghĩ, sáu ngàn tệ không phải là số tiên nhỏ, nhưng Giai Tuệ nói cũng đúng, hôm nay ba thứ này so với trà trứng và gà viên trước đây còn tốt hơn, vừa ngon vừa no bụng, huống chỉ Giai Tuệ còn nói, công thức trà trứng và gà viên cũng cho ông ta.