[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 222 - Chương 222: Lại Một Năm Nữa (1)

Chương 222: Lại Một Năm Nữa (1) Chương 222: Lại Một Năm Nữa (1)Chương 222: Lại Một Năm Nữa (1)

"Được rồi! Sáu ngàn thì sáu ngàn, nhưng cô phải đảm bảo rằng mọi người đã được dạy, hương vị không thể có một chút chênh lệch."

Chu viện trưởng cắn răng đáp ứng, người nhà họ Triệu lại hít một hơi thật sâu, chỉ có Giai Tuệ mỉm cười, vẻ mặt Triệu Đông Lâm cũng tương đối bình tĩnh.

Sau khi nói xong, Triệu Đông Lâm làm hợp đồng, hai bên ký tên và đóng dấu vân tay. Chu viện trưởng trả đặt cọc trước hai mươi phần trăm, rồi để lại một ngàn hai. Ông ta nói buổi tối sẽ cử người đến học rồi rời đi, trước khi đi còn mang theo hai cái bánh bao kẹp thịt cùng một bát súp.

Một công thức hai ngàn tệ, một lúc Giai Tuệ kiếm được sáu ngàn tệ. Trương Xảo Nhi sốc đến mức không nói một lời nào.

"Con dâu, con thật lợi hại."

Ngoại trừ hai chữ "lợi hại", Trương Xảo Nhi không thể hình dung cô con dâu như nào.

Triệu Đông Hà gật đầu, sau đó lên thành phố anh ta nhìn thấy nghe được rất nhiều chuyện trước kia chưa từng nghe qua, toàn bộ suy nghĩ đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Anh ta kinh ngạc với năng lực kiếm tiền và cách tư duy của chị dâu và biết trên thế giới này còn có những quy tắc như vậy, có thể không trả một đồng nào thì có thể thu được số tiền rất lớn.

Cũng chính lúc này, làm cho anh ta bắt đầu có hứng thú với việc làm ăn, vừa hoàn thành xong việc học tập ở trường, anh ta còn mượn sách kinh tế của anh trai đọc, điều này có lợi rất nhiều.

Nhiều năm sau, anh ta trở thành một ông trùm kinh doanh, không chỉ có khoáng sản của riêng mình, mà còn xây dựng được một vương quốc công nghiệp khổng lồ nhờ mấy năm nay suy nghĩ và học hỏi. Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến năm 1979. gần đây Trường Cao đẳng Sư phạm tỉnh đã bắt đầu sắp xếp cho học sinh đến các trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông trong tỉnh để thực tập và giảng dạy.

"Mỹ Hương, em có biết trường sắp xếp cho em ở đâu không? Ở tỉnh hay trở về huyện Vân chúng ta?”

Trong bữa tối, Giai Tuệ hỏi Mỹ Hương về vấn đề thực tập, Mỹ Hương ăn một miếng mới nói: "Em đoán mình không có cơ hội ở lại tỉnh đâu, mọi người đều đua nhau thực tập ở đây, đặc biệt là sinh viên địa phương."

Ở trong lớp điểm bài kiểm tra của Giai Tuệ không tồi, chưa từng rớt xuống top 5, nếu về sắp xếp địa điểm trường để thực tập thì cô có cơ hội ở lại tỉnh, chỉ sợ cuối cùng không theo thành phố mà lại chia theo khu vực.

Đối với vấn đề thực tập ở đâu, bản thân Mỹ Hương cũng không khắt khe và bất cứ ở đâu cô ấy cũng tuân theo sự sắp xếp của nhà trường. Có thể đến được thời điểm này giống như một giấc mơ, lúc này cô ấy vô cùng thỏa mãn, bất kể đi đâu thực tập đều rất vui.

Thực tập đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ sớm rời khỏi trường để thực sự theo đuổi nghê giáo viên.

Từ nhỏ đến lớn, trong trái tim cô giáo viên luôn giữ một vị trí cao quý, giáo viên là người làm vườn cần cù chăm chỉ, là ngọn nến cống hiến quên mình, cháy hết mình và soi sáng cho học sinhI

Cô ấy nóng lòng muốn bắt đầu thực tập ngay lúc này, nóng lòng muốn trở thành một giáo viên đáng kính ngay lập tức, còn ở trường nào, là tỉnh hay là huyện, hoặc là xã Thắng Lợi của cô ấy, đối với cô ấy không có gì khác nhau.

Cô ấy còn trẻ, nhiệt huyết, có lý tưởng cao cả và nhiệt huyết cống hiến cho tổ quốc, giản dị và vị tha.

Cuối cùng nhà trường sắp xếp cho Mỹ Hương vào Trường Trung học cơ sở số 1 huyện Vân. Lúc đầu Mỹ Hương còn tưởng rằng mình nghe lầm, làm sao có thể sắp xếp cho cô đi thực tập ở một trường trung học cơ sở, Mỹ Hương vẫn cho rằng với năng lực của mình, cô ấy chỉ có thể là một giáo viên tiểu học.

"Của em là huyện Vân. Lúc trước Hiệu trưởng trường trung học cơ sở số 1 gọi điện tới, nói rằng trường thiếu giáo viên, đặc biệt là giáo viên trẻ và năng động, thấy em đến từ huyện Vân, một năm nay thành tích học tập cũng đứng đầu, tôi nghĩ em có thể đến trường Trung học cơ sở số 1 để thực tập, thử sức đi."

Sau khi nghe những lời này Mỹ Hương vô cùng cảm động, cảm thấy rất vui khi được mọi người công nhận, thậm chí cô ấy còn sinh ra cảm giác "ném đầu, rắc nhiệt huyết" như Gia Cát Lượng lúc trước.

Cô ấy hào hứng trở về nhà báo tin tốt này với gia đình, cả nhà rất vui mừng cho cô ấy.

"Tương lai cả nhà mình sẽ làm giáo viên trường trung học cơ sở, vừa vặn năm nay Hắc Đản lên lớp năm, sau này con có thể làm giáo viên cho Hắc Đản."

Ở nông thôn: "giáo viên" vô cùng được kính trọng, chưa kể Mỹ Hương còn không phải là giáo viên tiểu học mà là giáo viên trung học cơ sở, cảm giác như cao hơn một bậc, Trương Xảo Nhi rất vui mừng. Bà nằm mơ cũng không ngờ cô con gái này có một ngày lại có tương lai như vậy.
Bình Luận (0)
Comment