Chương 223: Lại Một Năm Nữa (2)
Chương 223: Lại Một Năm Nữa (2)Chương 223: Lại Một Năm Nữa (2)
Mỹ Hương không quen việc được người ta khen như vậy, nên cô ấy có chút ngượng ngùng cười nói: 'Chà, con chỉ đang đi thực tập, chưa đến lúc được sắp xếp chính thức nên mọi người cũng đừng vui quá.'
Chẳng may thành tích thực tập của cô ấy không tốt thì sao, đến lúc đó mọi người lại thất vọng.
Mặc dù cô ấy đã tiến bộ rất nhiều, nhưng cô ấy luôn cảm thấy tự tỉ, luôn lo lắng rằng mình không thể làm tốt và sẽ khiến cho người khác thất vọng.
Sau một ngày báo tin với mọi người, Mỹ Hương thu dọn hành lý và lên đường, Triệu Đông Hà đưa cô ấy đến nhà ga, trước khi rời đi Giai Tuệ đưa cho cô ấy một trăm tệ, còn chuẩn bị cho cô không ít đồ ăn.
"Chị dâu, em không thể nhận số tiền này, bình thường chị cho em tiền tiêu vặt em đều tiết kiệm."
Lúc trước ở quê cô ấy kiếm được một số tiền, sau vài năm, cô vẫn còn một hai trăm tệ.
"Em nhận đi, nhà nghèo mà đường xa, ở bên ngoài nên mang nhiều tiên một chút để bản thân không phải cảm thấy tủi thân."
Mỹ Hương là một cô gái rất tiết kiệm, không bao giờ tiêu tiên bừa bãi, Giai Tuệ biết hơn một nửa số tiền này cô ấy không thể trả lại, nhưng cho vẫn phải cho.
Bởi vì huyện cách làng hơn trăm cây số, đồng nghĩa với việc Mỹ Hương không thể về nhà và phải ở huyện, còn phải xem trường học có bố trí ký túc xá hay không. Một cô gái trẻ tuổi một mình làm việc và sống trong một môi trường xa lạ, thật lòng mà nói tất cả mọi người đều rất lo lắng.
"Vậy thì... Cảm ơn chị."
Mỹ Hương biết chị dâu là một người vui vẻ, đã cho thì cho một cách chân thành, không phải giả vờ, nếu chị dâu thật lòng cho, cô ấy cũng không cần phải thể hiện ý tốt của chị dâu.
"Hãy tự chăm sóc bản thân, có bất cứ điều gì thì cứ gọi điện đến trường của chị."
Ngày nay điện thoại cũng là thứ rất hiếm, trong nhà không có đường dây điện thoại, nhưng ở trường có buồng điện thoại, văn phòng giáo viên cũng có điện thoại, tất cả số điện thoại có thể tìm được cô và Triệu Đông Lâm đều đã đưa cho Mỹ Hương, nếu có chuyện gì xảy ra có thể tìm một cách chính xác.
Mỹ Hương gật đầu một tiếng: "Vâng": "Em biết rồi, chị đừng lo lắng, hai tháng nữa em sẽ trở về."
Mỹ Hương xua tay rời đi, Đông Hà đưa cô ấy đến trạm xe buýt đến huyện, nhìn cô lên xe và chờ xe từ từ xuất phát rồi mới quay lại đi vê nhà.
"Đây là ký túc xá của trường chúng ta, không có nhiều giáo viên ở đây lắm, chỉ có bảy tám người."
Việc đầu tiên khi đến huyện chính là báo cáo, nói rõ rằng mình cần chỗ ở, chủ nhiệm trường dẫn cô ấy đến ký túc xá trường học, ở phía đông của trường có một dãy nhà gỗ nhỏ, một căn phòng khoảng mười mét vuông.
Trong ký túc xá có một chiếc giường tầng bằng sắt, vì không có nhiều người sống ở đó nên Mỹ Hương ở một mình.
Chủ nhiệm khoa sắp xếp cho Mỹ Hương dạy lớp 5/1, thực tập ngữ văn và khoa học tự nhiên, chủ nhiệm còn hỏi cô ấy có biết chơi đàn không, nếu biết thì có thể làm luôn giáo viên âm nhạc.
Ngày hôm sau, Mỹ Hương dậy sớm để chuẩn bị, đến trường sớm, phòng học lớp 1, chờ các giáo viên xuất hiện.
Khi các giáo viên lần lượt xuất hiện, Mỹ Hương lễ phép chào hỏi mọi người và cùng tự giới thiệu với nhau. "Thôi Tông Dật còn chưa tới à? Chỉ còn lại cậu ấy, chàng trai này không tích cực trong công việc, hôm nay có một giáo viên thực tập xinh đẹp..."
Sau khi nghe thấy cái tên "Thôi Tông Dật", Mỹ Hương liên cảm thấy mình bị ảo giác, cửa văn phòng xuất hiện tiếng động, Mỹ Hương quay đầu lại liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang quay lưng vê phía ánh mặt trời xuất hiện trước mắt cô ấy, chính là chàng trai mà cô ấy thâm thương khi còn là sinh viên, Thôi Tông Dật.
Hóa ra sau khi tốt nghiệp trung học Thôi Tông Dật được đề nghị theo học Đại học Công nông binh, sau khi tốt nghiệp thì anh ấy dạy môn vật lý ở trường trung học cơ sở.
Thôi Tông Dật cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Mỹ Hương, không nghĩ tới trường lại gặp cô ấy, lúc trước nghe bạn cùng lớp nói Mỹ Hương tham gia kỳ thi đại học trúng tuyển vào trường sư phạm của tỉnh, không ngờ lại được sắp xếp thực tập ở trường họ.
Khuôn mặt của Mỹ Hương bất giác đỏ bừng, đổi lại trước kia, cô ngại ngùng không dám nói câu nào, sau hơn một năm học đại học và theo chị dâu làm ăn, cô không còn nhút nhát như trước nữa.
Chẳng qua gặp được người luôn ở trong lòng mình, ít nhiều tim cô vẫn đập thình thịch, cũng ngượng ngùng nhìn đối phương.
"Bạn học Triệu Mỹ Hương, trước hết em cứ nghe giảng, nếu không hiểu thì hỏi các giáo viên khác."
Mỹ Hương gật đầu đồng ý, thái độ của cô ấy rất dịu dàng ngoan ngoãn, chủ nhiệm rất hài lòng.
Mặc dù nữ sinh này trông còn quá trẻ, nhưng miễn là cô ấy ngoan ngoãn, không gây rắc rối, khả năng giảng dạy vững vàng thì tuổi tác dù còn trẻ cũng không sao. ...