[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 226 - Chương 226: Gặp Nhau (1)

Chương 226: Gặp Nhau (1) Chương 226: Gặp Nhau (1)Chương 226: Gặp Nhau (1)

Đây là sự thật, trước mặt người ngoài Trương Xảo Nhi chưa bao giờ nói không tốt vê Đổng Giai Tuệ. Tương tự, khi nhắc tới mẹ chồng, Đổng Giai Tuệ cũng đều nói tốt. Bởi vì mẹ đối xử tốt với con, nên con như thế này gọi là "có qua có lại”."

Trình độ học vấn của Trương Xảo Nhi không cao, những câu thành ngữ bà ấy không hiểu biết nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bà hiểu được ý của Đổng Giai Tuệ nên cười rất cao hứng.

Trung tâm mua sắm ở tỉnh là một tòa nhà cao hai tầng, hai người đi từ trên xe buýt xuống, nắm tay Phóng Phóng cùng nhau đi vào trung tâm mua sắm.

Phóng Phóng thấy rất thích thú với những nơi bán đồ ăn, đặc biệt là những hộp sắt đầy màu sắc, bên trong đều có các loại đồ ăn ngon.

Cậu nhóc kéo Đổng Giai Tuệ đi sang bên phải, trực tiếp kéo đến quầy bán đồ ăn, chỉ vào một cái hộp thỏ trắng đế hồng, nói muốn mua.

"Đó là bánh quy, con muốn ăn thì chúng ta có thể làm ở nhà là được rồi, nhà mình ăn thì không cần phải mua hộp sắt đó đâu."

Miệng Phóng Phóng há to ra như muốn khóc.

Không biết từ khi nào cậu bé học được một kỹ năng là khi nghịch ngợm quấy rối, đến lúc bị người lớn dạy dỗ thì bắt đầu mếu máo khóc. Trương Xảo Nhi thì vẫn nhãn nhịn bộ dạng này nhưng Đổng Giai Tuệ không cho phép như vậy.

Lúc này cậu bé mếu máo, Đổng Giai Tuệ khăng khăng nói không được. Trương Xảo Nhi ở phía sau chịu không nổi, nghĩ rằng con dâu đang dạy con cái nên không nhấc chân tiến lại gần.

Phóng Phóng rất thông minh, biết không thể đòi được từ chỗ của mẹ mình, cậu bé đi qua bên cạnh Giai Tuệ và trực tiếp ôm lấy chân Trương Xảo Nhi, ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy nước mắt, Trương Xảo Nhi lập tức mềm lòng. "Vậy chúng ta mua một hộp thôi được không?”

Trời ạ, lúc này không chỉ có một người bày ra bộ dạng đáng thương nhìn Đổng Giai Tuệ, ngay cả mẹ chồng cô cũng gia nhập đội ngũ này.

"Vậy thì mua một hộp đi, mua về phải biết chia cho anh chị có biết không?"

Muốn mua loại bánh quy này cần phải có phiếu, mà bây giờ Đổng Giai Tuệ và Triệu Đông Lâm đang là học sinh, ngoại trừ phiếu gạo thì trường học cũng không phát cho loại phiếu nào khác. Giờ Gia Tuệ có phiếu đường, phiếu sữa bột, phiếu bánh quy, tất cả đều là được Thẩm Niệm Như cho.

Bà thật sự coi Đổng Giai Tuệ như con gái mình với những đứa nhỏ trong nhà bà ấy cũng vô cùng quan tâm chăm sóc.

Nghe thấy mẹ cuối cùng cũng đồng ý, Phóng Phóng mới nín khóc mỉm cười, gật đầu lia lịa.

Cuối cùng họ mua được một hộp bánh quy, sau khi mua xong cả hai người dẫn cậu bé đi xem vải và quần áo may sẵn.

"Mấy đứa nhỏ muốn mua thêm quần áo mới vì quần đều quá ngắn, con muốn may hai cái cho Mỹ Hương, nó đi làm nên phải mặc đẹp một chút. Mẹ, mẹ xem có quần áo hay loại vải nào mẹ thích không."

"Mua cho các con là được rồi, không cần phải mua cho mẹ, lúc trước con mua cho mẹ những cái kia, vừa đẹp mà vẫn còn bền, mặc vẫn còn rất đẹp."

"Vậy mẹ cũng phải chọn một cái chứ, không thể để cả nhà đều có quần áo mới mặc mà mẹ lại không có, nếu thế chứng tỏ mẹ không coi con là một người con dâu."

Sau khi Đổng Giai Tuệ khuyên mãi, Trương Xảo Nhi đã chọn một loại vải, vì may quần áo quá đắt nên bà ấy thật sự không nỡ tiêu tiền.

Lần trước về ăn tết, Triệu Đông Lâm đã giúp mang máy may tới đây, Đổng Giai Tuệ đã mua rất nhiều vải, cô định sẽ tự may chúng như thế sẽ không phải luyến tiếc khi tiêu tiên, chủ yếu là vì những quần áo kia không đẹp.

Uông Mai mặc trang phục áo dài cách tân có sọc kẻ, đi giày cao gót đến trung tâm mua sắm để mua đồ, cô ta thích một chiếc khăn lụa màu đỏ hồng. Lần trước cô ta đã bỏ lỡ một lô hàng, lần này cô ta quen biết với nhân viên bán hàng nên bảo để lại cho cô ta một cái, hôm nay cô đến đây để lấy chiếc khăn.

Khi đi qua cầu thang từ tâng một lên tầng hai, Uông Mai đột ngột xoay người, cô ta nghe thấy giọng nói giống như của mẹ chồng cũ.

"Mẹ mặc cái này có phải rất xấu phải không, làm sao mà bà già tâm năm sáu mươi tuổi lại mặc sáng sủa như vậy được."

Trương Xảo Nhi vừa nói vừa cười. Đổng Giai Tuệ so sánh với một miếng vải màu đen in hình mà trước đây Trương Xảo Nhi đều mặc màu xanh xám đen, chưa từng mặc qua loại in này.

"Cái này đẹp, nhưng nó phù hợp với con nhất."

Trương Xảo Nhi cười.

"Mẹ nuôi con mặc loại vải này trông rất đẹp, mẹ chỉ là một bà già đến từ nông thôn không thích hợp để mặc nó."

"Mẹ nuôi con cũng mua cho mà, cái này là mua cho mẹ."

Trương Xảo Nhi còn định nói gì nữa, người bán hàng vẫn lặng lẽ nhìn cười nói: "Bác ơi! Con dâu nhà bác có hiếu với bác đấy, bác cứ yên tâm nghe theo."

Hầu hết nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại đều thấy họ mua đồ ăn, Đổng Giai Tuệ lại mua nhiều vải như vậy, còn chọn đồ khá tốt, nhân viên bán hàng liền biết điều kiện gia đình họ không tồi.
Bình Luận (0)
Comment