Chương 225: Lại Một Năm Nữa (4)
Chương 225: Lại Một Năm Nữa (4)Chương 225: Lại Một Năm Nữa (4)
Ở trong thành phố, quyền tự chủ của các doanh nghiệp nhà nước cũng đã được nâng cao rõ rệt.
Toàn bộ xã hội đang đứng trước sự thay đổi rất lớn của xã hội, giáo sư không muốn nói chuyện quân sự, muốn đưa sinh viên đi dạo một chút, xem nhiều hơn để suy nghĩ nhiều hơn.
"Em ở nhà không phải nhớ anh."
Đi du học Triệu Đông Lâm rất vui, nhưng điều duy nhất không hài lòng chính là phải xa vợ.
Anh ôm lấy Giai Tuệ đang gấp quần áo, muốn ôm cô vào trong lòng.
"Ai nhớ anh chứ."
Giai Tuệ giả vờ đẩy anh, nhưng trong tay cô lại không có nhiều sức lực.
Đột nhiên, Triệu Đông Lâm bế lấy Giai Tuệ, nâng đùi cô lên, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Không khoa trương chút nào, Giai Tuệ có thể cảm nhận được trong mắt anh bắn ra "ánh sáng xanh" như con sói.
Triệu Đông Lâm cười khẽ một tiếng, anh nghe theo cảm nhận trong lòng, cúi đầu hôn môi Giai Tuệ.
Hai vợ chồng đang hôn nhau không rời, ngoài nhà vang lên giọng nói của Phóng Phóng.
"Ba, cá, cái"
Thì ra Triệu Đông Hà từ trường học trở về đi qua ao cá, chủ ao vừa đánh cá lên, anh ta thấy con cá đen vừa to vừa tươi nên mua về một con cá đen nặng mười cân. "Cốc, cốc, cốc", Phóng Phóng đẩy cửa vào, Giai Tuệ vội đẩy Triệu Đông Lâm ra và nhảy xuống từ trong ngực anh, kẹp lại tóc bên tai, Triệu Đông Lâm thở ra dữ dội, thấp giọng mắng: "Tiểu tử thối này!"
Giai Tuệ đỏ mặt nhìn anh một cái, nắm tay Phóng Phóng đi ra khỏi phòng.
Phóng phóng ngẩng đầu nhìn mẹ, thắc mắc tại sao mặt mẹ lại đỏ như vậy, rất giống khuôn mặt đỏ bừng của Quan Công mà anh trai nói với cậu bé.
Giai Tuệ băm cá phi lê, làm một nồi cá dưa chua lớn, hầm canh xương cá, dùng nước lèo bỏ xương cá nấu mì canh cá, cả nhà ăn toát hết mồ hôi vì nóng.
"Ngon thật, lần sau em gặp lại mua."
"Đừng mua thường xuyên, thỉnh thoảng ăn một hai lần thì được."
Một con cá có mấy đồng. Trương Xảo Nhi đã quen với cuộc sống khó khăn. Bây giờ bữa ăn trong nhà đã tốt hơn, nhưng không thể mỗi ngày ăn thịt cá, đem miệng bọn nhỏ ăn điêu.
"Bà ơi, không sao đâu, dì nấu cái gì cũng ngon, chúng cháu chắc chắn sẽ không kén ăn."
"Vì đậu phụ của mẹ nấu đều ngon hơn người khác, nó thơm và mềm, hương vị rất ngon."
Giai Tuệ cười gắp cho Anh Bảo một miếng thịt cá, đột nhiên cảm thấy chân ai đó đụng vào cô ở dưới gầm bàn, Giai Tuệ nhường một lần, cho rằng là ai đó không cẩn thận, ai ngờ chân người đó lại chạm vào cô một lần nữa.
Giai Tuệ bình tĩnh nhìn qua, từ màu quần đoán ra đó là Triệu Đông Lâm, lúc này Triệu Đông Lâm đang ăn cơm rất nghiêm túc.
Buổi tối Triệu Đông Lâm nói được làm được, mang Giai Tuệ ăn sạch sẽ, sau khi trận chiến kết thúc, Giai Tuệ nằm trong vòng tay anh.
"Lúc ăn cơm anh xảy ra chuyện gì vậy, không để ý đến hành động gì cả." Triệu Đông Lâm ôm Giai Tuệ, môi hôn lên trán cô, tiếng thở dài nhẹ giọng nói: "Em không có cảm thấy gì sao, anh gọi đó là ăn đậu hữ'."
Giai Tuệ cảm thấy không còn lời nào để nói.
Sau khi Triệu Đông Lâm cùng giáo sư đi tham gia nghiên cứu, Giai Tuệ ở nhà thực sự có chút không quen, từ khi hai người kết hôn đến bây giờ, họ chưa từng xa nhau một thời gian dài như vậy.
Không có chồng ở bên cạnh nên Giai Tuệ quyết định tự mình tìm việc gì đó làm, lâu rôi không mua quần áo, Giai Tuệ có chút ngứa tay nên rủ mẹ chồng đi trung tâm mua sắm xem một chút đồ.
"Mẹ, con nghe nói trong trung tâm có một lô quần áo mới, chúng ta đi xem thử đi, xem món nào phù hợp thì mua hai cái."
Thời tiết thay đổi, mỗi khi chuyển mùa, Đổng Giai Tuệ đều mua thêm hai bộ quần áo mới, đây là thói quen từ kiếp trước. Ngoại trừ người lớn thì trong nhà còn có mấy đứa trẻ, đặc biệt Hắc Đản lớn rất nhanh, cái áo khoác cậu bé mặc năm ngoái mà năm nay đã chật, nhất là quần, ống quần giờ đã ngắn lên một đoạn.
Còn có Phóng Phóng, lớn cũng rất nhanh, tuy Triệu Đông Hà cũng đau lòng, lo lắng cho bọn trẻ, nhưng với chuyện tinh tế như này thì cũng không lo nghĩ chu toàn được như Giai Tuệ.
Vừa nghe con dâu nói đi trung tâm mua sắm mua quần áo, Trương Xảo Nhi liên tục xua tay: "Thôi! Mẹ có quần áo rồi, không cần phải mua quần áo mới nữa. Khi nào muốn mua mẹ sẽ tự mình đi xem, không cần mua cho mẹ."
"Mẹ, là con dâu muốn hiếu thuận với mẹ nên mới muốn mẹ đi cùng, không thể để tất cả mọi người đều có mà mẹ không có được. Nếu mà như vậy thì trong lòng con thực sự thấy không thoải mái."
Người con dâu này rất khéo miệng, Trương Xảo Nhi nghe đến mặt mày hớn hở, cười khanh khách nói: "Ai dám nói con không hiếu thuận? Người khác hỏi mẹ, con dâu của bà là người như thế nào, đối xử tốt với mẹ có tốt hay không, mẹ đều nói tốt, tất cả đều tốt, một chuyện không tốt cũng không có."