[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 228 - Chương 228: Gặp Nhau (3)

Chương 228: Gặp Nhau (3) Chương 228: Gặp Nhau (3)Chương 228: Gặp Nhau (3)

Dù tổ quốc non sông có tốt thì vê nhà vẫn là thoải mái, anh ấy có thể coi như hiểu được người ta nói "vợ con và một chiếc giường ấm áp'* có nghĩa là gì rồi, nhớ lúc trước ở trong quân đội, mưa gió chưa bao giờ biết mệt mỏi, chỉ nghĩ đến việc lao vê phía trước, nhưng hiện tại luôn luôn nhớ nhung sự ấm áp của gia đình.

(*)tức là cuộc sống đơn giảm mà hạnh phúc

Mười ngày nay, Uông Mai thỉnh thoảng lại đến ngó qua một chút, cô ta đứng xa xa gặp qua Hắc Đản cùng Anh Bảo một lần, nhìn thấy Triệu Đông Hà, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Triệu Đông Lâm.

Cô ta đã đi xung quanh lòng vòng, hỏi thăm những người gần nhà họ Triệu, biết được Triệu Đông Lâm và người vợ thứ hai của anh ấy đều là sinh viên đại học Ngô Đông, tình cảm của hai người rất tốt và có ba đứa con.

Mọi người đều biết Triệu Đông Lâm đã ly hôn, nhưng không ai biết tại sao anh lại ly hôn, chỉ biết Hắc Đản không phải do người vợ thứ hai kia sinh ra, hơn nữa thành tích học tập của Hắc Đản tốt, không chỉ nhảy cấp mà còn đứng đầu trong tất cả kì thi.

Tuy nhiên, mọi người cũng không biết rằng Anh Bảo không phải do người vợ thứ hai kia sinh ra, còn cho rằng người vợ thứ hai sinh một trai một gái.

Hôm nay Uông Mai lại tới, cô ta nấp ở phía sau một gốc cây, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo cổ tròn màu xanh quân đội đang làm thợ mộc trong sân, cơ bắp trên cánh tay gồng lên, có cảm giác tràn đầy sức lực.

Dù nhiều năm không gặp, nhưng Uông Mai liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Triệu Đông Lâm.

Người phụ nữ kia mỉm cười cầm cái khăn mặt lau mồ hôi cho anh, Triệu Đông Lâm nghiêng đầu hôn lên mu bàn tay cô, người phụ nữ mỉm cười nhìn anh. Triệu Đông Lâm nhìn về phía trong phòng, thấy không có ai để ý, anh ôm eo người phụ nữ kia, cô căng thẳng sau đó cúi xuống, Triệu Đông Lâm hôn lên môi cô một cái, người phụ nữ liền tức giận, đánh vào ngực anh một cái rồi quay trở vê phòng.

Tháng tư, thời tiết dân ấm lên, nhưng Uông Mai lại cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo như mùa đồng giá rét.

Trong vài năm kết hôn, có khi nào Triệu Đông Lâm thân thiết với mình như vậy không?

Mỗi lần từ quân đội trở về thăm người thân, anh luôn thăm hỏi họ hàng và bạn bè, cả ngày hai người không nói được mấy câu trừ lúc ngủ, không ngờ sau khi cô và anh ly hôn, anh lại có thể cưới thêm một người phụ nữ khác.

Mặt trời lặn dần, ánh nắng chiều trên cao, Hắc Đản nắm tay Anh Bảo đi về nhà, phía sau còn có một cậu bé không ngừng lải nhải.

"Hôm nay thi đấu với Trân đại mập, em đánh trúng bảy cái, cậu ấy chỉ đánh trúng ba cái, em bỏ xa cậu ấy luôn."

"Bím tóc của Giang Tiểu Thúy thật dài, lúc lên lớp không ngừng lắc qua lắc lại, hôm nay còn buộc dây buộc tóc màu đỏ, em cởi dây của cậu ấy, cậu ấy xoay người nhìn em, em cũng nhìn cậu ấy, cậu ấy muốn nói với giáo viên, em bảo cậu ấy cứ đi nói với cô, em không sợ, nói là anh trai em là Triệu Trác Quân, sau đó cậu ấy không nói lời nào nữa."

Ở trường Hắc Đản hoàn toàn là một thần tượng ở trong trường học, dáng người thanh tú, thành tích luôn đứng đầu và đều giành giải thưởng khi tham gia các cuộc thi.

Cậu bé không kiêu ngạo như những học sinh có thành tích học tập tốt bình thường khác, bất kể bạn học có bất kỳ câu hỏi nào không làm được, cậu bé đều kiên nhẫn giải thích.

Ngoài ra, cậu bé ăn mặc rất sạch sẽ, gọn gàng, sách giáo khoa trên bàn học cũng luôn ngăn nắp, cậu bé còn rất trẻ, tuổi mới lớn, mười mấy tuổi chính là lúc bắt đầu có những mối tình, với người như cậu bé, chắc chắn có rất nhiều cô gái thích. Hắc Đản nhỏ hơn bạn nữ cùng lớp hai tuổi, nhưng cậu bé phát triển tốt, vóc dáng cao, hơn nữa tính cách của cậu bé điềm đạm, so với các bạn nam cùng lớp khác cũng không kém cạnh là bao.

Đây là lần thứ hai Uông Mai nhìn thấy Hắc Đản, bởi vì cô ta vừa mới nhìn thấy Triệu Đông Lâm, trong lòng có chút mất bình tĩnh, điêu này khiến tình mẫu tử của cô ta với Hắc Đản trào dâng.

Mắt cô ta nhìn theo mấy đứa nhỏ đi vào sân, nhìn thấy Đổng Giai Tuệ, Anh Bảo hất tay anh trai mình ra, lao vào trong ngực Đổng Giai Tuệ.

"Mẹ, khi ở trường con nhớ mẹ lắm."

Cả cha và con họ đều nói những lời y hệt nhau, như thể mua một tặng một.

"Hôm nay ở trường học có ngoan không?"

Anh Bảo gật đầu lia lịa: "Dạ, ngoan lắm, thây còn khen con nữa."

"Anh ơi, chị ơi!"

Phóng Phóng từ trong phòng chạy ra, ôm chân Hắc Đản cười, Hắc Đản cúi xuống ôm Phóng Phóng nặng hơn hai mươi cân vào trong ngực.

"Vào nhà đi, hôm nay mẹ nấu mì bò, các con có thích ăn không?"

"Mẹ làm bất kì món gì con cũng thích ăn."

"Con đúng là một đứa trẻ lanh lợi lại còn dẻo miệng."

Anh Bảo đắc ý cười, ôm cổ Đổng Giai Tuệ và tựa vào vai Đổng Giai Tuệ.

Sau khi tất cả bọn họ vào phòng, Uông Mai mới di chuyển đôi chân cứng ngắc của mình.

Cô bé đó là con gái ruột của cô ta, lúc trước khi rời đi, cô bé vẫn còn là một bé gái đang bú sữa, sau vài năm đã trở thành một cô bé xinh đẹp dễ thương, nhưng cô bé này lại gọi một người phụ nữ khác là “mẹ”.
Bình Luận (0)
Comment