[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 229 - Chương 229: Cô Muốn Cũng Đừng Nghĩ Đến (1)

Chương 229: Cô Muốn Cũng Đừng Nghĩ Đến (1) Chương 229: Cô Muốn Cũng Đừng Nghĩ Đến (1)Chương 229: Cô Muốn Cũng Đừng Nghĩ Đến (1)

Sau khi Uông Mai trở lại thành phố, việc đầu tiên cô ta làm là vào một nhà máy dệt, làm một cán sự nhỏ.

Việc quay về thành phố là bạn trai cũ giúp đỡ, xem như là một khoản bồi thường vì đã phụ lòng cô ta.

Sau khi trở về thành phố Uông Mai muốn nối lại mối quan hệ với bạn trai cũ, sau đó cả hai người đã phát sinh ra mối quan hệ không chính đáng, nhưng vừa hay người đàn ông đó lại mắc một căn bệnh mà hầu hết đàn ông đều mắc phải, đó là anh ta không thể ly hôn vì quan hệ vợ chồng mang lại nhiều lợi ích cho anh ta.

"Tôi đã trả hết nợ rồi, giờ tôi không còn nợ cô gì nữa."

"Phạm Tư Bình, anh có phải là con người không? Em đã hy sinh rất nhiều vì anh. Tại sao anh đã qua lại với em rồi nhưng không chịu lấy em về làm vợ?"

"Uông Mai, đừng nói những chuyện buồn cười nữa được không? Tôi có ép buộc cô không? Nói đến chuyện nam hoan nữ ái tôi không phải là người duy nhất sung sướng."

Sắc mặt Uông Mai tái xanh.

"Cô về sau đừng tìm tôi nữa, chúng ta dễ hợp dễ tan."

Nói xong, Phạm Tư Bình bỏ đi, để lại một mình Uông Mai trong lòng trống rỗng.

Sau đó, Uông Mai gặp người chồng hiện tại là Loan Vĩ tại một sự kiện giao lưu do công đoàn tỉnh tổ chức, hai người đã cưới nhau được một thời gian.

Loan Vĩ có gia cảnh không tồi, cha làm việc trong cơ quan chính phủ, sau khi kết hôn, Loan gia thông qua quan hệ, chuyển Uông Mai đến thư viện làm việc.

Uông Mai và Loan Vĩ kết hôn là sự thật, anh ấy được cô chọn làm chồng đơn giản là vì anh xuất thân từ dòng họ Loan. Bọn họ kết hôn ba năm, Uông Mai cũng không mang thai, cuộc sống vợ chồng nhạt nhẽo, mẹ của Loan Vĩ qua đời vì bạo bệnh, Loan gia cũng không có ai thúc giục cô ta sinh con.

Uông Mai sau khi quay về càng nghĩ càng thấy không thoải mái, lúc còn trẻ, con cái đối với cô ta mà nói không quan trọng, không bằng tiền đồ của bản thân, nhưng khi cô ta càng trưởng thành, có thể đó là một sự bùng phát tiềm ẩn của tình mẫu tử, nhìn thấy con mình sinh ra, đứa nhỏ có huyết thống của mình, trở thành con của người khác, cảm giác rất tệ.

Hôm nay Uông Mai đến gần trường tiểu học, nhìn chằm chằm vào cổng trường, chờ trường tan học.

Suy nghĩ của cô rất hỗn loạn, không biết khi nhìn thấy đứa bé nên nói gì, cũng không biết Hắc Đản còn nhớ mình hay không.

"Anh, hôm nay em thi đạt một trăm điểm, bác nói nếu em thi đạt một trăm điểm thì sẽ làm đùi gà cho em ăn.”

Thạch Đầu thấp hơn Hắc Đản nửa cái đầu, cơ thể quả thực bé hơn gấp rưỡi Hắc Đản, thằng bé đặc biệt thích ăn, khi trước ở quê đã ăn rất tốt rồi, sau khi lên thành phố lại có kẹo và bánh, việc ăn uống trong nhà lại tốt, lớn lên như thổi trông rất giống quả bóng bay.

"Đến lúc em về thì không phải sẽ biết sao."

Hắc Đản không đưa ra câu trả lười rõ ràng, nhưng cậu bé biết chắc chắn, dì Tuệ từ trước đến nay luôn nói được làm được, chưa bao giờ lừa gạt trẻ con, Thạch Đầu học tập tiến bộ, dì ấy nhất định vô cùng cao hứng.

"Hắc Đản, con còn nhớ mẹ không?"

Mặt đối mặt với con trai, cảm xúc của Uông Mai kích động hơn cô ta tưởng.

Cô ta nhìn Hắc Đản, ánh mắt ngắm ngía khuôn mặt của con trai mình.

Bộ dạng cậu bé thật giống mình, đôi mắt giống, khuôn mặt cũng giống, lông mày giống Triệu Đông Lâm, miệng cũng giống Triệu Đông Lâm.

Hốc mắt bất cô ta bất giác ửng hồng, so với sự kích động của Uông Mai, Hắc Đản có vẻ quá mức lạnh lùng.

Ngay khi người phụ nữ này đứng trước mặt mình, cậu bé đã biết đây là "mẹ" của mình, mặc dù cậu bé còn rất nhỏ khi cô ta rời đi, thời gian trôi qua, cậu bé cũng dần quên đi bộ dạng của cô ta, nhưng Hắc Đản chỉ biết rằng người phụ nữ này là người đã sinh ra mình.

Hai người nhìn nhau mấy chục giây, kết quả không có ôm nhau khóc hay ấm áp nhận nhau như Uông Mai tưởng tượng, Hắc Đản không nói một câu liên nhấc chân rời đi.

Uông Mai sửng sốt một chút, cô ta đã nghĩ tới vô vàn phản ứng sau khi Hắc Đản nhìn thấy mình, nhưng duy chỉ có loại phản ứng này là không hề nghĩ tới.

Cô ta cuống quýt vươn tay kéo lấy quần áo Hắc Đản, sốt sắng nói: 'Hắc Đản, mẹ là mẹ con đây!"

Đi theo phía sau Hắc Đản, Thạch Đầu sửng sốt liên tục nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt.

Tuy rằng nhỏ hơn Hắc Đản hai tuổi, cũng không có ấn tượng gì với Uông Mai, nhưng thằng bé biết Hắc Đản không phải con ruột của bác gái, nhưng chuyện của người lớn này quá tâm với để có thể hiểu được của một đứa trẻ, hơn nữa từ khi thằng bé hiểu chuyện Đổng Giai Tuệ đã đến Triệu gia, cũng không cảm thấy có cái gì đặc biệt.

Hắc Đản rũ mí mắt xuống, lông mi dài chắn tâm nhìn, cậu bé dùng sức thoát khỏi bàn tay của Uông Mai.

"Tôi không có mẹ, mẹ của tôi đã chết rồi."
Bình Luận (0)
Comment