[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 230 - Chương 230: Cô Muốn Cũng Đừng Nghĩ Đến (2)

Chương 230: Cô Muốn Cũng Đừng Nghĩ Đến (2) Chương 230: Cô Muốn Cũng Đừng Nghĩ Đến (2)Chương 230: Cô Muốn Cũng Đừng Nghĩ Đến (2)

Uông Mai nóng nảy, đi lên khom lưng nắm lấy cánh tay Hắc Đản.

"Con có mẹ! Mẹ chính là mẹ của con! Ai nói với con rằng mẹ đã chết, là ba con, bà nội con, hay là người mẹ kế mà ba con cưới sau này? Con đừng nghe bọn họ, bọn họ hận mẹ, nên mới cố ý miệt thị mẹ."

Lông mi của Hắc Đản khẽ rung động, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Uông Mai, người phụ nữ này còn trẻ, cũng vô cùng xinh đẹp, giờ phút này, trên mặt cô ta tràn ngập vẻ không cam lòng cùng trách móc, đã mất đi sự niềm phấn khích khi nhìn thấy mình.

Cô ta căn bản không yêu cậu, nếu có yêu, cô ta sẽ ôm chặt cậu khi gặp lại, sẽ nhìn cậu một cách đầy yêu thương, nhưng cô ta đã không.

"Tôi đã nói rồi, tôi không có mẹ, xin cô buông tay ra."

Uông Mai không thể tin được nhìn Hắc Đản, trong lòng không thể tin được điều đó.

"Mẹ thật không ngờ con lại trở nên như vậy, khi còn bé con đáng yêu biết bao."

Hắc Đản không nói gì, xoay người bỏ đi.

Nhưng trong lòng rất bất mãn, khi còn bé, đó là từ lúc nào rồi? Một người biến mất bốn năm đột nhiên xuất hiện, vừa xuất hiện liền chỉ trích cậu bé thay đổi, nhưng cậu bé cũng chỉ là một đứa bé mà thôi.

Hai anh em về đến nhà, Anh Bảo đang chơi ở trong sân, hôm nay Đổng Giai Tuệ tan học sớm, nên đã đón chị Anh Bảo về trước.

"Hắc Đản, Thạch Đầu, hôm nay có bài tập về nhà không? Nếu có trước tiên cứ làm bài tập trước, làm xong chúng ta ăn cơm.”

Hắc Đản vâng một tiếng rồi mang cặp sách về phòng, Thạch Đầu nhìn anh trai của mình, rồi lại quay sang nhìn Đổng Giai Tuệ, vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi.

"Thạch Đầu, có chuyện gì vậy, có phải kết quả thi đã có rồi không?"

Đổng Giai Tuệ vẫn nhớ rõ ước định với Thạch Đầu, nếu cậu đạt một trăm điểm sẽ nấu đùi gà to cho cậu ăn, cô ấy vốn dĩ cho rằng Thạch Đầu sẽ không đạt được một trăm điểm nên mới nói như vậy.

"Có rồi, cháu được một trăm điểm bài kiểm tra."

Lúc này Thạch Đầu mới nhớ tới chuyện điểm số, nhanh chóng lấy giấy thi trong cặp ra đưa cho Đổng Giai Tuệ.

"Bác, cháu nói cho bác nghe một chuyện."

Thạch Đầu tiến lại gân, hạ thấp giọng xuống, tỏ ra có chút thần thần bí bí, Đổng Giai Tuệ nhìn thằng bé là một đứa trẻ mà trông như người lớn, cô mím môi cười ra hiệu cho cậu nói chuyện.

"Hôm nay tan học có một người phụ nữ tìm anh Triệu của cháu, nói là mẹ của anh ấy, nhưng anh trai cháu đã phớt lờ người đó."

Trước khi nghe điều này Đổng Giai Tuệ còn tưởng là chuyện nhỏ không quan trọng giữa trẻ con, sau khi nghe xong liên nhíu mày lại.

"Ừm, tốt lắm, cháu làm rất đúng, lần sau còn có chuyện như vậy nhớ nói với bác."

Đổng Giai Tuệ vỗ nhẹ vào đầu của Thạch Đầu, nở một nụ cười dịu dàng.

"Bác nhớ là đã hứa với cháu sẽ làm đùi gà, trưa mai bác sẽ làm cho cháu."

Thạch Đầu gật đầu như giã tỏi, cười nói: 'Bác ơi, cháu muốn một cái đùi gà lớn nhất."

"Được, làm cho cháu cái to nhất."

Thạch Đầu hoan hô một tiếng rồi trở về phòng, Anh Bảo nghiêng đầu nhìn Đổng Giai Tuệ, nghi ngờ hỏi: "Mẹ, anh Thạch Đầu nói cái gì vậy" Cô bé vẫn còn nhỏ, có một vài chuyện không hiểu, cũng chưa từng có ai nói với cô bé về chuyện của Uông Mai, trong thâm tâm cô bé nghĩ mình chính là con gái của mẹ.

Trước khi ăn cơm Triệu Đông Lâm đã trở về, chuyện này Đổng Giai Tuệ không vội nhắc tới, cô ấy chú ý quan sát Hắc Đản, không có cảm xúc gì đặc biệt, vẫn như thường ngày hầu hết đều trầm mặc.

Ăn xong bữa cơm yên tĩnh, lúc Trương Xảo Nhi rửa miệng cho Thạch Đầu, Thạch Đầu không chú ý đã nói chuyện đó, cuối cùng Trương Xảo Nhi biết chuyện này.

"Cái gì? Người phụ nữ đó đã tìm đến đây!"

Thanh âm của Trương Xảo Nhi trực tiếp nâng cao đến quãng tám, sau đó, bà ấy từ trong phòng đi ra, gọi Triệu Đông Lâm, cùng nhau đến phòng Hắc Đản.

"Mẹ, làm sao vậy, tức giận như vậy, ai đã chọc mẹ tức giận?”

Trương Xảo Nhi vươn ngón trỏ chỉ vào Triệu Đông Lâm, vừa sốt ruột vừa tức giận: "Còn hỏi mẹ vì sao tức giận, con đi hỏi Hắc Đản xem hôm nay ai đã tìm thằng bé, nói gì với thằng bé, cái con người Uông Mai đó không biết xấu hổ mà còn đến đây."

Triệu Đông Lâm ngạc nhiên. ...

Triệu Đông Lâm nhìn Uông Mai trước mặt, nội tâm bình tĩnh, không hề giao động.

"Cô không nên xuất hiện, cũng không nên nói những lời kia với đứa nhỏ."

Uông Mai quay đầu sang một bên, hốc mắt đỏ lên, đôi môi mím chặt, cảm giác nghẹn ngào.

"Bọn chúng hiện tại sống rất tốt, biết có một người mẹ vì tiền đồ sau này mà bỏ rơi con mình, với con của mình mà còn không quan tâm không ngó ngàng gì đến, đối với chúng mà nói không phải là hạnh phúc." "Nhưng dù sao tôi cũng mẹ của bọn chúng, là tôi sinh chúng ra." Triệu Đông Lâm nhìn Uông Mai, trong ánh mắt có cảm xúc nói không nên lời, phảng phất lộ ra sự thất vọng, lại có sự giải thoát.
Bình Luận (0)
Comment