[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231: Cô Muốn Cũng Đừng Nghĩ Đến (3)

Chương 231: Cô Muốn Cũng Đừng Nghĩ Đến (3) Chương 231: Cô Muốn Cũng Đừng Nghĩ Đến (3)Chương 231: Cô Muốn Cũng Đừng Nghĩ Đến (3)

"Ơn lớn nhất của cha mẹ đối với con cái không phải là sinh ra chúng, mà là đồng hành và nuôi dưỡng. Nuôi dưỡng mà không dạy dỗ, chẳng khác gì là không có cha mẹ cả? Cô rời đi khi bọn nhỏ cần cô nhất, cô có bao giờ nghĩ đến việc đó sẽ dẫn đến sự tổn thương đối với chúng chưa, cô đã không nghĩ đến những điều nay, bởi vì trong tâm của cô chỉ có chính mình."

Lúc nói những lời này, nội tâm Triệu Đông Lâm mang theo sự ôn nhu, bởi vì anh đang nghĩ đến Đổng Giai Tuệ.

Đổng Giai Tuệ nói rằng, làm cha mẹ chỉ có thể đồng hành cùng con cái của mình một đoạn đường ngắn, khi còn trẻ, cha mẹ dành rất nhiều thời gian và năng lượng để làm bạn với con cái của mình, dạy cho chúng biết về thế giới, dạy cho chúng đạo lý làm người, như vậy, khi chúng lớn lên và phải đối mặt với thế giới, sẽ không sợ hãi, cũng sẽ không đi sai đường.

Bọn trẻ sẽ biết là cha mẹ sẽ luôn ở phía sau, hỗ trợ chúng, nội tâm của chúng được lấp đầy tình yêu, không sợ hãi và cũng không do dự.

Nước mắt của Uông Mai cuối cùng cũng rơi xuống, cô ta thống khổ cau mày, dùng giọng điệu chất vấn nói: "Tất cả những chuyện này chẳng lẽ là tôi muốn như vậy sao? Tôi cũng không muốn như vậy, thế giới này đối với tôi có sự công bằng sao?"

Triệu Đông Lâm thở dài, vấn đề này không cần thiết phải bàn nữa, thời thế sinh ra không ít tiếc nuối, Uông Mai cho rằng cô ta vô tội, vậy thì Triệu Đông Lâm anh có tội sao, Hắc Đản và Anh Bảo có tội sao?

Nếu lúc tước Uông Mai không cố ý ly hôn, anh cũng sẽ nguyện ý cùng cô ta, vì gia đình vì con cái cô gắng, nếu cô ta muốn trở về thành phố, cũng có thể thông qua kỳ thi tuyển sinh đại học để thực hiện lý tưởng, nhưng cô ta không thể đợi đến khi có thể chuyển mình, tự mình bỏ cuộc trước. "Tôi biết, anh kết hôn, chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc, tôi nói cái gì anh cũng không nghe được trong lòng chỉ có cô dâu mới của anh..."

"Uông Mai, làm người phải có lương tâm, nếu cô lại quấy rầy như vậy, vậy đừng trách tôi không nể tình cũ."

Uông Mai nói gì Triệu Đông Lâm anh đều có thể nhịn được, duy chỉ nói Đổng Giai Tuệ là không thể nhịn được.

Nhiều năm như vậy, Đổng Giai Tuệ vì gia đình này, vì Hắc Đản và Anh Bảo hy sinh bao nhiêu, cố gắng bao nhiêu không ai là người rõ hơn anhI

"Không ai có lỗi với cô, cũng không phải tất cả mọi người đều muốn vây quanh cô, hôm nay tôi nguyện ý tới tìm cô, chỉ là muốn cô cách xa mấy đứa nhỏ một chút, nếu lần sau lại tôi mà biết cô cố tình tiếp cận bọn trẻ, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là hối hận."

Triệu Đông Lâm đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi anh nhìn Uông Mai một cái.

"Sống tốt cuộc sống của mình đi, nghe nói tình cảm của cô và chồng cô không tốt lắm, phụ nữ vẫn nên nhu hòa một chút, đừng cực đoan như vậy, cô cũng không còn trẻ nữa, nên suy nghĩ cho bản thân sau này.'...

"Hôm nay anh đi tìm Uông Mai rồi."

Ban đêm, hai vợ chồng bận rộn xong cuối cùng cũng được lên giường nằm, Triệu Đông Lâm chủ động nhắc tới đề tài của Uông Mai, Đổng Giai Tuệ 'ừ một tiếng, tựa như đã biết trước, lại giống như không biết.

"Em không hỏi anh đã nói gì với cô ta sao?"

Vợ hời hợt trả lời một tiếng như vậy, thậm chí hỏi hai câu cũng không hỏi, Triệu Đông Lâm hiển nhiên không hài lòng lắm.

Đổng Giai Tuệ tựa vào lòng Triệu Đông Lâm, ngay cả mắt cũng lười mở ra.

"Hai người còn có thể nói chuyện gì được? Chẳng lẽ hai người còn có thể tâm sự với nhau, nối lại tình xưa sao? Em không lo lắng đâu."

Cuộc ly hôn trước đấy đã tồi tệ đến thế, dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể nào tái hợp lại với nhau được, đúng chứ?

"Em tin tưởng anh đến vậy sao?"

Yên tâm như vậy, anh thật không biết mình nên vui hay nên buồn.

Có đôi khi anh cũng muốn vợ lo lắng cho mình hay ghen tuông gì đó, quá tin tưởng nên khiến anh luôn cảm thấy thiếu chút hương vị.

Đổng Giai Tuệ rốt cuộc cũng chịu mở mắt, cô quay đầu nhìn Triệu Đông Lâm.

"Em đương nhiên là tin tưởng anh, biết vì sao không? Nếu anh thật sự dám làm gì có lỗi với em, em chắc chắn sẽ cho anh biết những gì được gọi là hối tiếc."

Trên mặt cô mang theo nụ cười, thanh âm cũng lộ ra phần ngây thơ, nhưng không biết như thế nào, Triệu Đông Lâm nghe xong trong lòng không hiểu sao hãng nhịp.

Anh vô thức ôm chặt Đổng Giai Tuệ trong tay, biết lời Đổng Giai Tuệ nói là thật, nếu như mình thật sự làm chuyện có lỗi với cô, cô thật sự sẽ khiến mình hối hận vạn phân.

Người phụ nữ này, nằm trong ngực mình, mỗi ngày cùng mình ngủ chung gối, lại luôn có cảm giác anh không ôm chặt, như thể cô có thể rời đi bất cứ lúc nào.

"Em làm thế nào sẽ khiến anh hối tiếc, vứt bỏ anh? Rời khỏi anh? Đá anh?"

Đổng Giai Tuệ kiêu ngạo hừ một tiếng: "Vậy phải xem biểu hiện của anh, anh đối xử tốt với em, trung tình với cuộc hôn nhân này, em tất nhiên sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh, nếu anh đối xử với em không tốt, làm chuyện có lỗi với em, vậy em còn giữ anh làm gì đây?”
Bình Luận (0)
Comment