Chương 232: Tình Yêu Không Thể Do Dự (1)
Chương 232: Tình Yêu Không Thể Do Dự (1)Chương 232: Tình Yêu Không Thể Do Dự (1)
Cuộc sống thật tốt đẹp, không cần phải bận tâm tới một người đàn ông đã thay lòng đổi dạ.
Triệu Đông Lâm nghe xong lời của Đổng Giai Tuệ thật sự tức giận, không phải điều gì quá nghiêm trọng, chỉ là vì Đổng Giai Tuệ dễ dàng nói ra những lời rời khỏi mình như vậy.
Anh xoay người đè Đổng Giai Tuệ xuống, trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào mặt cô.
"Anh sẽ nói rõ cho em một lần này, đời này anh sẽ không làm gì có lỗi với em, cho nên em hãy bỏ hy vọng đi, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau đến chết."
Chỉ vì bản thân lỡ miệng nói một câu đã khiến anh kích động thành như vậy, Đổng Giai Tuệ vừa buồn cười vừa có chút cảm động, vừa định nói mình nói đùa, Triệu Đông Lâm đã cúi đầu chặn miệng cô lại, sau đó rốt cuộc cũng không còn tâm trí nói chuyện nữa.
Sự xuất hiện của Uông Mai đối với Hắc Đản ít nhiều có chút ảnh hưởng, mấy ngày nay cậu bé càng không thích nói chuyện.
Trước đây đã quên người này, đã quên diện mạo của cô ta, hiện tại người này lại xuất hiện trước mặt mình, ngoài ra, Hắc Đản cũng cảm thấy áy náy đối với Đổng Giai Tuệ, tuy rằng chính cậu bé cũng không thể nói là áy náy về cái gì.
Đổng Giai Tuệ nhìn ra Hắc Đản khác thường, hôm nay cố ý đi tìm Hắc Đản nói chuyện.
"Trác Quân, dì biết gần đây tâm tình con không tốt lắm, thật ra chuyện này con không cần phải để ở trong lòng, con chỉ là một đứa trẻ, là nạn nhân của toàn bộ sự việc. Những gì con có thể làm bây giờ là học tập chăm chỉ, tìm hiểu thêm kiến thức, trở thành một người hữu ích, khi con lớn lên, con sẽ có phán đoán của riêng mình, có khả năng quyết định cuộc sống của riêng mình, con có thể làm mọi thứ theo cách mà con muốn."
Hắc Đản cúi đầu 'dạ' một tiếng, kì thật cậu bé muốn nói, cậu bé không bận tâm đến sự xuất hiện của người phụ nữ đó, thậm chí không muốn gặp cô ta, cậu bé muốn gọi Đổng Giai Tuệ là "mẹ", nhưng cho đến cuối cùng vẫn không thể mở miệng.
Mỹ Hương lấy bưu kiện từ bưu điện, là đặc sản chị dâu gửi tới, đi kèm với lá thư, trong thư chị dâu cố ý dặn dò bảo cô mang đến trường chia cho mọi người một phần.
"Em phải học cách vượt qua những trở ngại trong nội tâm, không nên cố tình đi xu nịnh người khác, giữ vững phẩm cách của mình, đồng thời học cách hòa đồng với mọi người, chia sẻ đồ ăn là một trong những cách tốt nhất để nhanh chóng kéo gần hơn mối quan hệ giữa mọi người."
Lời nói của chị dâu luôn có lý như vậy, đọc xong bức thư, Mỹ Hương lập tức trả lời, nói rằng cô ấy đã biết, còn rất nhiều điều thú vị về kỳ thực tập.
"Chị dâu, chị còn nhớ bạn học nam mà em từng nhắc đến với chị không, anh ấy vậy mà lại là giáo viên dạy Vật lí của trường Trung học cơ sở, chúng em ở trong cùng một văn phòng.
Viết đến đây, Mỹ Hương cắn môi, khóe miệng bất giác nhếch lên.
"Anh ấy không có gì thay đổi, vẫn nhiệt tình như trước kia, em có rất nhiêu chỗ không rõ, anh ấy đều kiên nhẫn giảng giải cho em."
Trong lòng Mỹ Hương có rất nhiều chuyện muốn nói, ví dụ như Thôi Tông Dật chưa lập gia đình, rất nhiều thầy cô giáo muốn giới thiệu đối tượng cho Anh ấy, còn có người đem bọn họ gán ghép lại với nhau, nhưng cô ấy xấu hổ khi viết về những điều trong lòng này.
Ngày hôm sau, Mỹ Hương mang đặc sản đến trường, và được chào đón rất nồng nhiệt bởi các thầy cô. "Mỹ Hương, những thứ này đều từ đâu ra a?"
Đều là những thứ tốt, bồi bổ cho cơ thể, không dễ dàng mua được.
Mỹ Hương từng cái từng cái chia cho mọi người, tất cả mọi người đều hỏi thăm mua ở đâu, Mỹ Hương trả lời: 'Những thứ này đều là anh trai tôi đi ra ngoài mang về, là đặc sản của những nơi khác, anh ấy mang theo một bao tải trở về, chị dâu tôi nói tôi thực tập vất vả, cố ý gửi cho tôi."
"Bảo sao thấy lạ, thì ra là từ bên ngoài. Đúng rồi, anh trai cô có phải người chạy vận chuyển không? Nếu sau này anh ấy còn ra ngoài, có thể nhờ anh ấy giúp chúng tôi mang một ít đồ hay không, con nhà tôi đang học Cao Trung, ăn quả hạch đào có thể giúp bổ não."
Đầu năm nay chạy vận chuyển là một công việc rất phổ biến, không chỉ lương cao, đãi ngộ tốt, biết lái xe cũng là điều kiện tốt, rất nhiêu cô gái mơ ước lấy chồng lái xe tải.
Mỹ Hương vừa mới tới không bao lâu, các thây cô khác đã không biết ý tứ hỏi quá nhiều chuyện của nhà cô ấy, chỉ biết rằng Mỹ Hương là thuộc Công xã Thắng Lợi, chuyên ngành ở tỉnh thành, trong nhà có hai anh trai, từ cách ăn mặc của cô ấy mà xem, điều kiện trong nhà hẳn là không kém, có một cái áo khoác tốt, đồng hồ hiệu Thượng Hải đeo trên cổ tay, chân đi giày da nhỏ, còn có khăn lụa màu hồng nhạt, cách ăn mặc so với tiểu cô nương trong huyện có khí chất hơn nhiều.
Trên thực tế, những trang phục này đều là Đổng Giai Tuệ phối cho cô, bao gồm cả chiếc đồng hồ kia, nó cũng là quà tặng thực tập mà Đổng Giai Tuệ tặng cho cô.