[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 233 - Chương 233: Tình Yêu Không Thể Do Dự (2)

Chương 233: Tình Yêu Không Thể Do Dự (2) Chương 233: Tình Yêu Không Thể Do Dự (2)Chương 233: Tình Yêu Không Thể Do Dự (2)

Mỹ Hương nghe mọi người đoán anh trai mình là người chạy vận chuyển, cười lắc đầu giải thích: "Anh tôi không phải chạy vận chuyển, anh ấy học Đại học ở thành phố, là giáo sư của anh ấy đã đưa các bạn học đi du học ở ngoại tỉnh, anh ấy thấy ở địa phương đó có cái gì thì mua mang về."

"Hả? Anh trai cô là sinh viên đại học à?"

"Anh trai của cô bao nhiêu tuổi rồi, là tham gia vào khôi phục kỳ thi đại học sao?"

"Ở trường nào vậy, giáo sư còn dẫn học sinh đi thực nghiệm."

Mọi người nghe giật mình, đồng loạt anh một câu tôi một câu, Thôi Tông Dật ngồi ở chỗ của mình bóc hạch đào, tâm mắt nhìn về phía Mỹ Hương, hiển nhiên cũng tò mò.

"Anh cả và chị dâu của tôi, thi đại học cùng năm với tôi, bọn họ đều thi đậu đại học Ngô Đông, chị dâu tôi là thủ khoa huyện năm đó, thi đậu vị trí thứ hai trong tỉnh."

"Ôi! Cô nói như vậy tôi mới nhớ, khi đó nó còn được đăng lên báo chí, nói rằng một gia đình có đến ba sinh viên đại học, hóa ra là nhà của cô à!"

Chuyện đó lúc ấy rất oanh động, nhưng bây giờ ánh mắt của mọi người đối với Mỹ Hương đã hoàn toàn khác, bọn họ đều là những sinh viên đại học bình thường, sinh viên đại học thật sự đang đứng cạnh họ, đầu năm nay sinh viên đại học trở nên đáng quý hơn, lại còn là đại học tốt như đại học Ngô Đông, chờ anh trai chị dâu Mỹ Hương tốt nghiệp, công việc tuyệt đối không tệ.

Bằng cách này, mọi người sẽ không còn coi Mỹ Hương là một cô gái nông thôn bình thường nữa.

"Thật ra năm ngoái anh hai tôi cũng thi đậu vào trường đại học, Đại học Công nghệ mỏ, cho nên bây giờ, trong gia đình của tôi tôi là người có học vấn thấp nhất."

"Mỹ Hương, cô đừng nói lời này nữa, là đang đâm dao vào ngực chúng tôi đó."

"Đúng đấy, tôi chỉ mới tốt nghiệp trung học, ngay cả cổng trường đại học cũng chưa từng sờ tới."

"Kỳ thật ban đầu là chị dâu tôi gợi ý, chị ấy nói rằng chúng ta chỉ có thi đại học mới có lối thoát tốt, nhất định để chúng tôi phải tham gia kì thi đại học."

"Vậy chị dâu cô thật sự rất có hiểu biết."

Mỹ Hương gật đầu, cô ấy cũng cảm thấy chỉ dâu rất có hiểu biết, nên mới nguyện ý đi theo chị dâu học tập.

Lúc đầu khi đăng kí sư phạm, chị dâu cũng nói tính cách này của cô ấy rất thích hợp để làm giáo viên, đơn giản, thuần khiết, cũng rất tận tâm.

"Kiến thức rất quan trọng, năm trước khôi phục thi đại học, tôi cũng muốn đi thị, mọi người trong gia đình tôi không đồng ý, nói tôi nghèo lại vất vả, học đại học không phải vì công việc, công việc của tôi đã có, không cần phí công thi đại học làm gì."

"Haiz, nói thật, chưa từng được học đại học vẫn là tiếc nuối lớn nhất của tôi, dẫu cho cả đời này tôi không có khả năng, chỉ có thể đem hy vọng đặt ở trên người con cái."

"Đúng đấy, mỗi ngày tôi đều nhìn chằm chằm giám sát việc học của con cái, nhất định phải bồi dưỡng bọn chúng vào đại học, tôi nói với bọn trẻ rằng, không thi được vào đại học thì tôi sẽ không nhận chúng, tôi không có đứa con vô dụng như vậy."

"Lời này của cô có chút tàn nhẫn đấy, thi hay không thi tốt đều là con của chúng ta, chỉ có thể nói chúng ta đã cố hết sức để chỉ bảo, giáo dục, cuối cùng vẫn còn tùy thuộc vào tư chất của mỗi đứa trẻ như thế nào nữa."

"Thây Điền, 'siêng năng bù vụng về, những lời này đừng quên." "Khổng Tử còn nói muốn nhân tài chỉ giáo nữa đó..."

Đại bộ phận giáo viên trong văn phòng đều đã thành gia lập nghiệp, tranh cãi xung quanh vấn về giáo dục, Mỹ Hương và Thôi Tông Dật có vẻ yên tĩnh, lướt qua bàn làm việc, ánh mắt hai người giao nhau, Thôi Tông Dật nhìn Mỹ Hương nở nụ cười, Mỹ Hương cũng cười lại anh một cách ngượng ngùng. ...

Lần trước mua vải từ trung tâm thương mại về, Đổng Giai Tuệ mất gần một tháng mới làm xong quân áo.

Đầu tiên là làm cho mấy đứa nhỏ, như Hắc Đản, một năm này cao hơn không ít, ống quần đã ngắn, cậu bé là người cần quần áo mới nhất. Thạch Đầu là em trai, có thể mặc quần áo cũ của Hắc Đản, nhưng trẻ em đều thích mặc quần áo mới, vẫn nên làm cho thằng bé một bộ mới.

Làm một bộ quần áo cho trẻ con thì bản thân cũng tốn không biết bao nhiêu thời gian, Thạch Đầu không có mẹ, Đổng Giai Tuệ là bác dâu cả không chăm sóc được thằng bé cũng không phải chuyện gì to lớn, ít nhất cũng không thể quá nặng bên này nhẹ bên kia.

Thạch Đầu đã trưởng thành, trong cuộc sống có Trương Xảo Nhi và Đông Hà chăm sóc, Đổng Giai Tuệ cũng quản thằng bé việc học tập, mua gì cho ba đứa con của mình cũng đều mua một phần cho Thạch Đầu, là người một nhà, những thứ này không cần phải so đo quá nhiều.

Còn Anh Bảo, là tiểu cô nương duy nhất trong nhà, đương nhiên phải ăn mặc thật đẹp, thỏa mãn tâm tư nhỏ bé của Đổng Giai Tuệ trong việc may váy búp bê, cuối cùng là Phóng Phóng, quần áo cũ của anh chị có thể mặc cho thằng bé, khi nào thiếu lại chuẩn bị cho cậu bé bộ mới.
Bình Luận (0)
Comment