Chương 234: Tình Yêu Không Thể Do Dự (3)
Chương 234: Tình Yêu Không Thể Do Dự (3)Chương 234: Tình Yêu Không Thể Do Dự (3)
Trong thời đại vật tư thiếu thốn, con cái nhà bình thường đều là lão đại mặc lão nhị tiếp tục mặc, cái gọi là "ba năm mới, ba năm cũ, khâu khâu vá vá lại ba năm'.
Quần áo của bọn nhỏ làm xong tiếp tục làm cho trưởng bối, ngoài mẹ chồng Trương Xảo Nhi, mẹ nuôi Thẩm Niệm Như, vẫn còn mẹ ruột Trần Quế Hương ở quê của cô.
Khi Đổng Giai Tuệ đưa quân áo đã may cho Thẩm Niệm Như , Thẩm Niệm Như rất cao hứng, mang theo kính mắt, tỉ mỉ nhìn hoa văn trên quần áo, bà cười nói: "Thật tốt, mẹ rốt cuộc cũng được mặc quần áo mới con gái làm cho mình."
Bà kéo tay Đổng Giai Tuệ, mí mắt có chút ửng đỏ, trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng.
Cuộc đời đã để bà ấy gặp những khó khăn, bà ấy thống khổ, bi thương, sau cùng, trong mảnh đất hoang vu này, cuối cùng đã nở một đóa hoa khiến bà ấy vui vẻ.
Đổng Giai Tuệ nắm tay mẹ nuôi, mỉm cười an ủi: 'Mẹ muốn mặc thì đơn giản thôi? Sau này, mỗi năm con đều sẽ làm quần áo mới cho mẹ."
Thẩm Niệm Như vội vàng lắc đầu: "Không cần, chỉ một bộ này là đủ rồi, bình thường con bận rộn như vậy, còn đi học, phải lo lắng chuyện con cái, còn có chuyện lớn nhỏ của gia đình này, không rảnh rỗi lúc nào."
Sự vất vả của Đổng Giai Tuệ, Thẩm Niệm Như cũng nhìn thấy, từ sáng đến tối không có lúc nào thanh nhàn, nhưng đứa con gái này tâm tính tốt, cũng không oán giận, mỗi ngày còn cười tươi, thấy ai cũng là một khuôn mặt đầy tươi cười.
Bản thân không phải không có quần áo mặc, bà ấy tiết kiệm, quần áo chỉ cần không rách không nát đều có thể mặc, không cân may thêm quần áo mới, càng không muốn Đổng Giai Tuệ chịu mệt mỏi. Bà nhận Đổng Giai Tuệ làm con gái, cũng không giúp cô được gì, ngược lại Đổng Giai Tuệ, thường xuyên mang đồ ăn cho bà, Đông Lâm làm những công việc cần thể lực giúp bà, di chuyển bình gas thay bóng đèn, bây giờ cô ấy còn may quần áo cho bà.
Năm ngoái bọn họ đã mua nhà mới, để phù hợp với bản thân cùng người bạn già, người một nhà vẫn tiếp tục ở lại, không chuyển đi, thật sự thân mật như con gái ruột.
Đổng Giai Tuệ biết mẹ nuôi là đau lòng cho mình, nhưng cô thật sự cảm thấy mình không có vất vả gì.
Bước tới thời đại xa lạ này, cô ấy không thiếu ăn không thiếu mặc, cũng không cần vì cuộc sống bôn ba vất vả, chẳng qua chỉ là làm việc nhà, chăm con mà thôi.
Đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, trên đời này có ai không đau khổ? Cô học đại học vì cuộc sống tốt đẹp hơn, chăm sóc con cái là tinh thần trách nhiệm của mình, vê phần chuyện lớn nhỏ trong nhà, chỉ vì là cô ấy thích quan tâm, luôn suy nghĩ người một nhà nên làm việc chăm chỉ cùng nhau để mỗi ngày trôi qua bình yên mà thôi.
Thực ra, từ trước khi xuyên không, cô ấy cũng vừa học nghiên cứu sinh vừa giúp thây cô nghiên cứu đề tài, cuối tuần còn tìm một công việc bán thời gian.
Cô làm việc bán thời gian không phải vì cô thiếu tiền, chỉ là cảm thấy cô nên làm việc chăm chỉ hơn.
Quần áo Đổng Giai Tuệ đưa cho Trân Quế Hương đã được gửi qua bưu điện trở về, từ khi cô vào thành phố đi học, thời gian vê nhà mẹ đẻ đã ít đi, một năm cũng chỉ có kỳ nghỉ đông nghỉ hè là có thể về quê thăm cha mẹ, nhìn anh chị dâu cùng bọn nhỏ.
Cô từng nói với người nhà mẹ đẻ, mời bọn họ đến tỉnh thành chơi vài ngày, mọi người đều đã để tâm đến, nghĩ muốn đến tỉnh để nhìn ra thế giới, nhưng việc trong nhà không dễ dàng bỏ lại như vậy được, lại sợ tới đây sẽ gây phiền phức cho Đổng Giai Tuệ, nói sau này có cơ hội thì sẽ lên chơi. ...
Hai tháng sau, Mỹ Hương kết thúc thực tập trở lại trường chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, đánh giá thực tập của cô ấy khi ở Trung học cơ sở cũng đã có, các hạng điểm đều là ưu tú, nếu không có gì bất ngờ, sau khi tốt nghiệp Mỹ Hương sẽ đi giảng dạy ở trường Trung học cơ sở.
Mỹ Hương rất hài lòng với kết quả này, Đổng Giai Tuệ đã biết chuyện của Thôi Tông Dật trong thư của cô ấy, sau khi Mỹ Hương trở vê Đổng Giai Tuệ khẩn trương bắt đầu bát quái.
"Bạn học Thôi kia đối với em có tốt không? Hai đứa có khả năng tiến triển cao hơn không?”
Mỹ Hương năm nay hai mươi hai tuổi, tuổi này của một cô gái trong thế kỉ hai mươi mốt, thập niên bảy mươi đã không còn nhỏ nữa.
"Chị dâu, sao chị không hỏi em anh ấy đã kết hôn chưa?"
Đổng Giai Tuệ nhìn Mỹ Hương, là cái ánh mắt "em ngốc hay chị ngốc".
"Nếu anh ta đã kết hôn, em còn nhắc đến anh ta sao? Chắc chắn sẽ giữ khoảng cách với anh ta."
Mỹ Hương bất giác bừng tỉnh, cẩn thận ngẫm lại, đúng là như vậy, nếu Thôi Tông Dật đã kết hôn, thì mặc dù cô ấy có thích anh ấy, cũng sẽ không có bất kỳ tình cảm nào với anh ấy nữa, anh ấy đối với cô ấy mà nói, sẽ chỉ là giáo viên dạy cùng một trường, là bạn học cũ, sẽ không còn cái gì khác.