[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 235: Cuộc Sống Bình Thường (1)

Chương 235: Cuộc Sống Bình Thường (1) Chương 235: Cuộc Sống Bình Thường (1)Chương 235: Cuộc Sống Bình Thường (1)

"Ừm... Anh ấy có chăm sóc em trong thời gian thực tập, nhưng em không biết anh ấy cảm thấy như thế nào về em."

Nếu chỉ dựa vào tình bạn học để chăm sóc cô ấy, Mỹ Hương không dám suy nghĩ nhiều, sợ tất cả chỉ là tự mình đa tình.

"Vậy em nói xem cậu ta chăm sóc em như thế nào."

Mỹ Hương bắt đầu kể về những điều tốt đẹp mà Thôi Tông Dật đã làm với cô ấy, ví dụ như kể cho cô ấy nghe về các giáo viên trong trường, dạy cô ấy làm giáo án như thế nào, học sinh sợ nhất là giáo viên như thế nào, nên xử lí học sinh nghịch ngợm như thế nào và còn rất nhiều nữa.

Đổng Giai Tuệ vừa nghe xong, lập tức xác định Thôi Tông Dật nhất định là có hảo cảm với Mỹ Hương.

"Như vậy xem ra, Mỹ Hương của chúng ta có lẽ rất nhanh có thể kết hôn rồi."

Mỹ Hương nghe mà mặt đỏ lên, nhìn trái nhìn phải, cũng may không có ai nhe thấy.

"Chị dâu, chị lại nói lung tung rồi, chúng em bát tự còn chưa xem, người ta đối với em một chút hứng thú cũng không có..."

"Vậy chúng ta đánh cược, nếu như anh ta có ý tứ với em, thổ lộ với em, em sẽ giúp chị đan một chiếc áo len, nếu chị thua, chị sẽ mua cho em một bộ váy Bragi."

Váy Bragi là một chiếc váy ngắn tay, giống như quần áo của phụ nữ theo phong cách Nga, là chiếc váy được ưa chuộng nhất của các cô gái trẻ vào mùa hè, màu sắc tươi sáng, vải thông thoáng và thoải mái, mặc chiếc váy Bragi ra ngoài, chắc chắn là phong cách đẹp nhất trên phố.

Mỹ Hương có chút do dự, không biết có nên cùng chị dâu cá cược hay không.

"Tình yêu không thể chịu được sự do dự, Mỹ Hương, em phải can đảm lên." Sự cổ vũ của Đổng Giai Tuệ khiến trong lòng Mỹ Hương dâng lên một cỗ dũng khí chưa từng có, cô nắm chặt tay, dùng sức gật đầu, nó hoàn toàn giống với động tác của đội tiên phong vô sản trong tấm áp phích tuyên truyền, nó sẽ càng giống hơn nếu thay thành quân phục màu xanh lá cây.

Hôm nay là sinh nhật của Phóng Phóng, qua hôm nay, cậu bé chính là một người bạn nhỏ đã tròn ba tuổi.

"Mẹ, mẹ có tặng quà cho con nhân ngày sinh nhật của con không?"

Khi Phóng Phóng thức dậy và Đổng Giai Tuệ đang mặc quần áo cho cậu bé vào buổi sáng thì Phóng Phóng hỏi Đổng Giai Tuệ với vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

"Con còn nhỏ như vậy mà con cũng biết phải có quà sao? Vậy con nói thử xem, con muốn món quà gì."

Mấy tháng trước khi Anh Bảo đón sinh nhật, Đổng Giai Tuệ đã làm cho cô bé một chiếc băng đô hình chú thỏ màu hồng, nói là tặng quà cho cô bé, chỉ có người đón sinh nhật mới có, Phóng Phóng vẫn luôn nhớ kỹ, đến khi cậu bé trải qua sinh nhật, cậu bé vội vàng thỉnh cầu với Đổng Giai Tuệ.

Đổng Giai Tuệ hỏi Phóng Phóng muốn món quà gì, cậu bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cậu bé mới nhảy cẵng lên vòng lấy cổ của Đổng Giai Tuệ và cười nói: "Con muốn mẹ hôn hôn, con còn muốn tối nay mẹ ngủ với con."

Phóng Phóng hai tuổi đã bắt đầu ngủ chung với anh trai Hắc Đản, Triệu Đông Lâm giải thích là, con trai nên tự lập sớm, không thể ngủ chung với ba mẹ trong thời gian dài.

Đổng Giai Tuệ thì cho là, nguyên nhân Triệu Đông Lâm bảo Phóng Phóng hai tuổi ngủ một mình, chỉ sợ là không chỉ có một nguyên nhân này...

Lúc Đổng Giai Tuệ dẫn Phóng Phóng vào phòng ăn thì mọi người trong nhà đã ngồi vào bàn ăn.

"Bà nội, chào buổi sáng! Ba, chào buổi sáng! Chú Hai, chào buổi sáng! Chào cô buổi sáng! Anh trai, chào buổi sáng! Chào chị buổi sáng!"

Phóng Phóng chào từng người một, mọi người đều rối rít mỉm cười lên tiếng đáp lại, Trương Xảo Nhi ôm lấy Phóng Phóng từ dưới đất lên.

"Phóng Phóng, cháu xem bà nội đã nấu gì cho cháu, trứng chần nước sôi, chỉ cần đón sinh nhật là mỗi người trong nhà chúng ta đều phải ăn trứng chần nước Sôi."

Đây là quy củ nhà họ Triệu, người đón sinh nhật sẽ ăn trứng gà, coi như là một nghỉ thức nho nhỏ của cuộc sống không quá giàu có.

"Cảm ơn bà nội, cháu thích bà nội nhất."

Phóng Phóng chụt một tiếng, cậu bé hôn lên gương mặt của Trương Xảo Nhị, làm cho Trương Xảo Nhi vui vẻ đến mức cười híp mắt.

Bữa ăn sáng nhà họ Triệu rất phong phú, cháo, bánh cuộn dưa muối, mỗi người bạn nhỏ có một chén sữa bò nho nhỏ, là sau khi Đổng Giai Tuệ vào thành phố, cô đã đặt sữa cho bọn nhỏ.

Lúc đầu bọn trẻ không thích mùi này, mỗi lần uống thì phải thêm nửa muỗng đường đỏ cho bọn họ, nhưng sau khi uống nhiều thì bọn trẻ đã quen thuộc, hơn nữa Đổng Giai Tuệ nói, uống nhiều sữa tươi không chỉ tăng chiều cao, mà đầu óc sẽ càng phát triển và trở nên thông minh hơn.

Phóng Phóng ngồi ở trên ghế lắc lư bắp chân, cậu bé ăn từng miếng trứng chần nước sôi, ăn được một lúc, cậu bé lại tuột xuống khỏi ghế, cậu bé vẫn muốn đi bưng chén.

"Ây, nhóc con, cháu cầm chén làm gì? Cháu còn nhỏ, cháu không thể ôm được."

"Cháu muốn cho anh trai một cái trứng chần nước sôi."
Bình Luận (0)
Comment