[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 236 - Chương 236: Cuộc Sống Bình Thường (2)

Chương 236: Cuộc Sống Bình Thường (2) Chương 236: Cuộc Sống Bình Thường (2)Chương 236: Cuộc Sống Bình Thường (2)

Phóng Phóng nói đến anh trai mình chính là Hắc Đản, trong nhà này ngoại trừ Đổng Giai Tuệ thì cậu bé thích Hắc Đản nhất, bởi vì Hắc Đản đã dẫn dắt cậu bé ngay từ nhỏ, dạy cậu bé nói chuyện, biết chữ, học thuộc những bài thơ cổ, khi ngủ vào buổi tối cậu bé còn ca hát kể chuyện cho Phóng Phóng.

Hắc Đản nuốt xuống một miếng bánh cuộn cuối cùng, cậu bé mỉm cười lắc đầu nói: "Anh không cần, anh đã ăn no, em ăn đi."

Phóng Phóng không chịu nghe theo, cậu bé khăng khăng muốn chia cho Hắc Đản một cái trứng chần nước sôi.

Thạch Đầu cố ý hỏi: "Phóng Phóng, anh cũng là anh trai, sao em không chia cho anh một cái trứng."

"Em chỉ còn dư lại một cái."

Phóng Phóng rất sợ anh Thạch Đầu sẽ "Cướp" trứng gà của anh Hắc Đản để ăn, nên cậu bé dùng cơ thể để "Bảo vệ" chén, giống như con gà bảo vệ đồ ăn, động tác này kết hợp với gương mặt tròn vo của cậu bé, trông vô cùng đáng yêu.

"Phóng Phóng, cô cũng muốn ăn, cháu có cho cô ăn không."

"Phóng Phóng, bà nội cũng muốn ăn, cháu có cho bà nội ăn không?”

Phóng Phóng nhìn người này một lát rồi nhìn người kia một lát, sau đó cậu bé bật khóc thành tiếng.

"Cháu chỉ muốn cho anh trai ăn, cháu chỉ cho anh trai, cháu sẽ không cho những người khác."

Hắc Đản đi tới ôm lấy Phóng Phóng, cậu bé vỗ về Phóng Phóng và nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Phóng Phóng đừng khóc, anh trai đã ăn no, anh đút em ăn hết cái trứng này nhé, có được không?”

Phóng Phóng cố nén tiếng khóc, nhưng giọng nói vẫn hơi nghẹn ngào. "Anh trai... Hức... Không ăn sao?"

Hắc Đản gật đầu: "Ừ, anh trai đã uống sữa bò, anh còn ăn bánh, anh thật sự không thể ăn nổi, Phóng Phóng giúp anh ăn hết cái trứng này, có được không?”

Phóng Phóng lau nước mắt, nặng nề dạ một tiếng, cậu bé há miệng chờ anh trai đút ăn.

Cậu nhóc được chúc sinh nhật cuối cùng cũng ngừng khóc, Mỹ Hương sợ hãi vỗ ngực, cô ấy không thể nghe nổi tiếng trẻ con khóc, khi bọn nhỏ vừa khóc, cô ấy sẽ cảm thấy tay chân của mình trở nên luống cuống, cô ấy không biết phải dỗ dành như thế nào.

Khi Hắc Đản đút Phóng Phóng ăn sáng xong, thì cậu bé đeo balo cùng đi học với Thạch Đầu Anh Bảo, Phóng Phóng khăng khăng muốn đi theo bọn họ, muốn tiễn bọn họ đến ngoài cửa viện.

"Anh chị, mọi người phải nhanh chóng trở về nhé, hôm nay là sinh nhật của em, mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon."

Cậu bé vừa nói chuyện vừa vẫy tay, người đi đường đi ngang qua cũng cảm thấy buồn cười, bọn họ đều khen cậu bé thông minh đáng yêu.

"Phóng Phóng, cháu muốn cái gì, cô nhỏ mua quà nhận lỗi với cháu nhé, có được không?”

Lúc ăn cơm, Mỹ Hương đã làm cho Phóng Phóng bật khóc khiến cô ấy rất áy náy, dĩ nhiên, hôm nay cô ấy đã định mua quà cho Phóng Phóng, anh chị dâu đối với cô ấy rất tốt, cô ấy không có gì có thể báo đáp, nên cô ấy chỉ có thể đối xử càng tốt với đứa cháu.

Phóng Phóng là một nhóc quỷ, cậu bé cũng không biết và không hiểu cái gì gọi là "Nhận lỗi", khi cậu bé thức dậy, cậu bé đã nói với Đổng Giai Tuệ món quà mà cậu bé muốn chính là được hôn mẹ, muốn ngủ cùng mẹ, nhưng đối với Mỹ Hương, cậu bé lại đổi cách nói khác. "Cô, cháu muốn pháo bông, là cái mà trước kia anh trai đã từng chơi."

Lúc trước khi cả nhà về quê ăn tết, Triệu Đông Lâm đã mua rất nhiều pháo bông từ thành phố vê quê cho các đứa trẻ chơi đùa, khi đón năm mới, vào trời tối mỗi người sẽ câm mấy cây pháo bông ở trong tay, sau khi ngọn lửa được đốt cháy thì nó sẽ lóe lên ánh sáng chói mắt, bọn trẻ vô cùng vui vẻ, Phóng Phóng cũng muốn chơi cùng các anh, nhưng Đổng Giai Tuệ không đồng ý, cô nói cậu bé còn nhỏ, chờ sau khi cậu bé lớn bằng các anh thì cậu bé mới có thể chơi cùng.

Phóng Phóng vẫn luôn mong đợi mình có thể nhanh chóng lớn lên, như vậy thì cậu bé có thể chơi đốt pháo bông cùng các anh, hôm nay cậu bé đón sinh nhật, bà nội nói sinh nhật vừa qua thì cậu bé sẽ lớn hơn một tuổi, cho nên bây giờ cậu bé đã trưởng thành, cậu bé có thể chơi pháo bông rồi!

Mỹ Hương à một tiếng, cô ấy im lặng mỉm cười, cô ấy cho là nhiều lắm thì Phóng Phóng sẽ muốn đồ ăn hoặc là đồ chơi, nhưng cô ấy không ngờ món quà mà cậu bé ngưỡng mộ trong lòng lại là pháo bông, nhưng cô ấy cũng không dám mua cho cháu nhỏ thứ này.

"Phóng Phóng, cái này không được, mặc dù cháu đã lớn hơn một tuổi so với năm ngoái, nhưng cháu vẫn nhỏ hơn các anh, cho nên cháu vẫn không thể chơi, cháu phải lớn bằng các anh thì cháu mới có thể chơi."

Phóng Phóng thất vọng chu miệng lên: "Vậy thì lúc nào cháu mới có thể lớn bằng các anh?"

Mỹ Hương híp mắt xoa đầu Phóng Phóng, cô ấy dịu dàng an ủi: "Chỉ cần Phóng Phóng cố gắng ăn cơm, cố gắng ngủ, thì cháu sẽ nhanh chóng đuổi kịp các anh chị, cho nên Phóng Phóng phải cố gắng lên."
Bình Luận (0)
Comment