Chương 247: Trở Về Thôn (1)
Chương 247: Trở Về Thôn (1)Chương 247: Trở Về Thôn (1)
Đổng Giai Tuệ nháy mắt với Mỹ Hương, chỉ vào Quý Chấn Phong giơ ngón tay cái lên, khen cô ấy tìm đối tượng rất chuẩn, hai chị em dâu cùng một chỗ mím môi cười.
Quý Chấn Phong ở trong đội tuần tra, người ở các ngành các nghề đều biết đến anh ta, vì muốn "lấy lòng" mẹ vợ tương lai và anh rể nên đã đặc biệt nhờ người cho mượn một chiếc xe tải nhỏ để đưa Triệu gia về làng.
"SH1302”
Triệu Đông Lâm là một người am hiểu về ô tô, ngay khi nhìn thấy chiếc xe anh liền biết rằng nó được sản xuất bởi Nhà máy ô tô số 1 Tùng Giang
Khác với các dòng xe tải trong nước, SH130 sử dụng xích thời gian thay thế, thuộc dòng xe hạng nhẹ, tải trọng hai ngàn cân, là loại xe tải rất thực dụng.
Đàn ông thực chất bên trong đều yêu thích máy móc, Triệu Đông Lâm dạo qua một vòng quanh xe, vỗ vỗ mui xe, lộ ra bộ dáng rất có hứng thú.
"Anh cả, hay là lúc trở về anh mở ra thử một chút?"
Quý Chấn Phong biết Triệu Đông Lâm đã từng tham gia quân đội, trong quân đội có rất nhiều ô tô, rất nhiều người tham gia quân ngũ đều biết lái xe, thậm chí còn có người có thể lái xe tăng, anh ta nhìn vẻ mặt của anh cả, liền biết anh cả cảm thấy hứng thú đối với chiếc xe tải này, hợp ý, đưa chìa khóa xe đến trước mặt Triệu Đông Lâm.
Triệu Đông Lâm cười khước từ, vỗ vai Quý Chấn Phong nói: "Cậu cứ lái đi, tôi ngồi phía sau với con trai."
Nhưng ý tốt đó, anh nhận.
Quý Chấn Phong cười rồi đi lên phòng điều khiển, cùng Mỹ ngồi vào ghế phụ, ban đầu chỗ ghế phụ để cho Trương Xảo Nhi ngồi, nhưng bà say xe nghiêm trọng, thà ở ngoài phơi nắng còn hơn vào toa xe ngửi mùi xăng mà khổ.
"Đứa bé này trông rất tốt, con mắt của Mỹ Hương không tệ."
Trên đường, Trương Xảo Nhi cùng con trai con dâu tán gẫu.
Việc Quý Chấn Phong xuất hiện rất đột nhiên, Trương Xảo Nhi trước đó cũng không biết chàng trai này có tôn tại, nhưng vừa mới gặp, Quý Chấn Phong đã gây được ấn tượng tốt đẹp đầu tiên tới Trương Xảo Nhi về anh ta với vẻ ngoài xuất chúng và cách nói chuyện không kiêu ngạo không tự ti của anh ta.
Đổng Giai Tuệ gật đầu ừ một tiếng: "Nhìn qua có vẻ ổn, quan trọng nhất chính là đối xử tốt với Mỹ Hương."
Nếu như không đặt Mỹ Hương ở trong lòng, sẽ không có chuyện đến trạm xe đón bọn họ vào ngày nắng nóng, càng sẽ không cố ý mượn xe đưa bọn họ về thôn, cân nhắc các vấn đề rất chu toàn.
Trương Xảo Nhi thấy con dâu hiểu ý mình, vỗ tay cười nói: "Ừ, mẹ muốn nói chính là ý này."
Từ cuộc hôn nhân của hai đứa con trai, bà cũng nhìn ra một chút sự thật, vẫn phải tìm cho bọn họ một người phù hợp, đúng là nồi nào úp vung nấy, lớn hay nhỏ hơn một chút cũng không thể xứng đôi, thời gian càng trôi thì càng khó khăn, đối với ai cũng không phải chuyện tốt.
Mỹ Hương là đứa con nhỏ nhất của bà, lại là đứa con gái nhỏ đáng yêu, nếu tìm không ra chàng trai nào phù hợp, Trương Xảo Nhi tình nguyện để Mỹ Hương ở bên cạnh mình lâu hơn thay vì dễ dàng đồng ý với ai đó.
Xe tải tiến vào xã Thắng Lợi, trên đường đi thu hút không ít người chú ý, mọi người thấy ngồi sau xe là người của Triệu gia, trên mặt lộ ra vẻ ghen tị.
Từ khi Triệu gia có bốn người là sinh viên đại học, đã trở thành độc nhất vô nhị trong thôn, sau đó cả nhà họ dọn đi lên tỉnh, còn Triệu Mãn Trụ ở lại trong nhà.
Đối với những người bán mặt cho đất bán lưng cho trời trong thôn, việc lên quận ly đã là chuyện để khoe khoang rồi, Triệu gia lại rất giỏi giang, trực tiếp lên sống ở tỉnh ly, đây thuộc vê một gia tộc nhà người ta đã nhìn qua việc đời.
Mọi người sẽ có cảm giác kinh ngạc với độ cao mà họ không thể chạm tới, Triệu gia bây giờ đang một độ cao mà ai cũng phải ngước nhìn. Người khác sẽ ghen tị, nhưng sẽ không ghen ghét, khoảng cách quá lớn, thậm chí không thể sinh ra ghen tỊ.
Sau khi vào thôn, trên đường có ổ gà, xe tải giảm tốc độ chạy chậm, trên đường gặp phải một người chú quen thuộc trong thôn, Triệu Đông Lâm một tay chống đỡ rồi xuôi theo xoay người xuống xe, anh lấy trong túi ra một điếu thuốc đã chuẩn bị sẵn đưa cho mọi người, ai nấy đều tươi cười nhận lấy.
"A, Mẫu Đan à."
Ông chủ của họ hút thuốc lá thương hiệu chiến đấu, thuốc lá này có thể bán lẻ với giá một xu.
Liên quan tới hút thuốc có một câu nói, tỉnh Trung Hoa, thành phố Mẫu Đơn, cán bộ nói, ba loại thuốc lá này đều không phải dành cho dân thường hút, cho nên thuốc lá Mẫu Đơn, được coi như loại thuốc lá tốt nhất mà đám người từng gặp.
Triệu Đông Lâm đã bỏ thuốc lá, trước kia anh là cán bộ, hút thuốc cho phù hợp với thân phận, nhưng bây giờ anh là học sinh, Đổng Giai Tuệ nói với anh, rằng không có học sinh nào hút thuốc còn nhiều hơn một giáo viên, anh mua mấy bao Mẫu Đơn, cũng là vì để dùng khi giao lưu, mặt khác còn mang thêm hai bộ, một cái cho cha anh, một cái cho bố vợ.