Chương 249: Trở Về Thôn (3)
Chương 249: Trở Về Thôn (3)Chương 249: Trở Về Thôn (3)
"Cái này gọi là duyên phận, nếu không phải như thế, các em còn chưa chắc đã gặp được nhau đâu."
Món trứng xào rau hẹ, măng tây xào thịt khô, cây nấm với thịt gà, còn có một bát cà chua súp trứng, món chính là mì sợi cùng bánh bột ngô.
"Chà, nhìn ngon thật."
"Hai thứ này là Mỹ Hương làm, cô ấy học theo chị dâu, tay nghề nấu cơm cũng học xong."
Quý Chấn Phong gật đầu: "Nấu cơm ăn rất ngon, khiến em liền thích ăn đồ trong nhà."
Nói xong, cười cười với Mỹ Hương.
Ăn cơm chiều xong, Quý Chấn Phong lái xe rời đi, Trương Xảo Nhi cảm kích tiễn anh ta một đoạn đường, hái không ít rau quả cho anh ta, còn có trứng gà tích trong nhà, cho vào một bình gốm, khoảng hai mươi quả đưa cho anh ta.
"Cám ơn bác gái, vậy cháu liên không khách khí nhận vậy."
"Đều là đồ trong nhà, khách khí cái gì a”"
"Anh đi đây."
Anh ta đem đồ để lên xe, quay người phất phất tay, cuối cùng nhìn Mỹ Hương một chút, khởi động xe rời đi.
"Này, Mỹ Hương cũng tìm được đối tượng rồi."
Trong phòng khách, Quý Chấn Phong đã chủ động nói vê chuyện trong nhà, Trương Xảo Nhi càng nhìn càng hài lòng, trong lòng đã xem anh ta như con rể tương lai.
"Đây chính là duyên phận của Mỹ Hương, người như này rất tốt, Mỹ Hương dạy học trong huyện, vì vậy nếu kết hôn trong huyện rất phù hợp."
Trương Xảo Nhi gật đầu: "Đúng vậy, cùng lắm thì chúng ta vẫn nên theo dõi sát sao, đến tìm người hỏi thăm một chút."
"Con đã đi tìm thử, vừa hay có một chiến hữu ở cục cảnh sát."
Đổng Giai Tuệ cười cười với anh.
Căn phòng đã lâu không có người ngủ, buổi chiều đem chiếu rửa sạch rồi nên vào trong phòng trải ra, đốt lá ngải cứu để xua đuổi muỗi, sau khi Đổng Giai Tuệ rửa bát và đi tắm, cô mặc đồ ngủ đi vào phòng, Triệu Đông Lâm mặc chiếc quần cộc lớn nằm trên giường, trực tiếp dội vào chậu nước giếng để giải nhiệt.
"Ngày mai em mang con về nhà ngoại, lâu rồi không có gặp bố mẹ."
Cô vừa lau đầu vừa nói chuyện với Triệu Đông Lâm.
"Ừ, anh đi với em."
Anh hiện tại là học sinh, nghỉ những dự án thực tế của trường, anh ấy có rất nhiều thời gian để đồng hành cùng Đổng Giai Tuệ thực hiện những gì cô ấy muốn, bù đắp cho sự lơ là với Đổng Giai Tuệ trong quá khứ.
Đổng Giai Tuệ lau tóc trước gương, năm nay cô hai mươi sáu tuổi, so với lúc mới đến trông có chút chững chạc, nhưng lại càng thêm tự tin, càng có thần thái giống như một viên trân châu, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Triệu Đông Lâm nằm ở trên giường nhìn cô, trong lòng thỏa mãn cùng, bình tĩnh vô hạn, tựa như ngày mùa hè có gió mát, ngày mùa thu có nắng ấm, từ tâm đến thân, đều thoải mái vui vẻ hạnh phúc.
Chờ Đổng Giai Tuệ chải đầu xong và ngồi xuống bên giường, cô ngã vào một cánh tay vững chãi, ánh mắt của hai người đối diện nhau, và đôi lông mày quen thuộc, tạo nên sự rung động khác thường.
Có người nói sau một năm kết hôn, các ông chồng sẽ dân không còn hứng thú với vợ, thậm chí những người phụ nữ xinh đẹp nhất cũng mất đi sức hấp dẫn, điều luật này hiển nhiên không áp dụng với Triệu Đông Lâm, đối với anh mà nói, Đổng Giai Tuệ sẽ luôn có một sức hút chết người.
Anh tỉnh tế miêu tả hình dáng môi của Đổng Giai Tuệ, chăm chú ôm ấp lấy cô, anh như một đám lửa, còn Đổng Giai Tuệ thì là thuốc giải nóng cho đám lửa ấy.
Ngày hôm sau, ánh ban mai mờ nhạt, gà trống đã sớm gáy đón bình minh, khói bếp bay lên lượn lờ, Đổng Giai Tuệ mở mắt ra, nhìn thấy xà nhà quen thuộc trên đầu, cuối cùng cô mới nhớ ra mình đã về nhà.
“Gà con chạy nhanh nào, bạch bạch bạch bạch, xem ai chạy nhanh hơn.”
"Thả ra đi, gà đều bị em hù chết rồi, em không thấy bọn nó mất rất nhiều lông gà sao."
"Nhặt những sợi lông gà này lên, để mẹ làm quả cầu đá cho chúng ta."
"Loại lông gà này quá mềm, cần lông trên đuôi gà mới làm được."
"Vậy để em đi vặt."
"Ui, em đừng đi, gà sẽ cắn em đấy, em sẽ bị bọn chúng mổ vào mắt."
"Hừ, còn lâu mới mổ được."
Bên ngoài cửa sổ là cuộc trò chuyện của Phóng Phóng và Anh Bảo, Đổng Giai Tuệ nhìn ra phía ngoài qua cửa sổ có rèm, hai chị em đang ở trong sân với một vài con gà mái, Hắc Đản đang ngồi bên giếng và đọc những từ tiếng Anh.
Hôm nay lại dậy trễ, Đổng Giai Tuệ mặc quần áo tử tế, thu dọn đơn giản rồi ra khỏi phòng.
"Mẹ ơi, mẹ dậy thật muộn đấy, mặt trời sắp chiếu đến mông rồi mẹ rồi."
"Không phải mẹ dậy trễ, mà là các con dậy sớm, về sau khi đi học cũng phải giữ thói quen tốt này, mỗi ngày đều dậy sớm có biết chưa?"
Đổng Giai Tuệ sờ lên tóc của Phóng Phóng, lại sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Anh Bảo, quay người vào phòng bếp. "Chị dâu, bữa sáng đã nấu xong."
Một nồi cháo, mẻ bắp ngô mới, còn có tôm sông rim với tương, tất cả đều đã sẵn sàng để ăn.
"Bây giờ Mỹ Hương càng ngày càng nhanh nhẹn, có thể lấy chồng được rồi."