[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 251 - Chương 251: Nhận Xét Của Triệu Đông Lâm (1)

Chương 251: Nhận Xét Của Triệu Đông Lâm (1) Chương 251: Nhận Xét Của Triệu Đông Lâm (1)Chương 251: Nhận Xét Của Triệu Đông Lâm (1)

Ở tháng thứ 10 của thai kỳ, đứa con ruột thịt máu mủ trong bụng có biến hóa một chút xíu, từ kích thước bằng hạt vừng nhỏ giờ trưởng thành thành một quả dưa hấu tròn trịa lanh lợi, thân là mẹ, phải chịu nhiều thay đổi về thể chất và tâm lý, nhất là ở giai đoạn giữa và cuối, vì bảo hộ đứa con an toàn, không chỉ có hành động bị hạn chế, mà còn lo lắng và sợ hãi mỗi ngày, sợ một tai nạn hoặc một cái gì đó xảy ra.

"Tháng mười có phải là ngày dự sinh không? Khi đó sinh tốt, thời tiết không lạnh cũng không nóng."

"Đúng vậy, cũng sắp rồi."

Lúc nói chuyện, Triệu Thải Hà vô thức đặt tay lên bụng mình, trên môi nở một nụ cười, mang theo ánh hào quang của tình mẫu tử.

Đổng Giai Tuệ nhìn cô ấy, kỳ thật Triệu Thải Hà chỉ lớn hơn Triệu Đông Lâm bốn tuổi, nhưng nhìn qua lại giống lớn hơn bảy tám tuổi, nhiều năm lao lực khiến làn da của cô không còn mịn màng tỉnh tế, khóe mắt lộ rõ nếp nhăn, tay cũng rất thô ráp.

Nhà họ Triệu có bốn anh chị em, ba người đã trúng tuyển đại học, bây giờ chị cả là người kém cỏi nhất.

Triệu Đông Lâm cùng Triệu Mỹ Hương không đề cập tới, một người có tiền tiết kiệm và người kia đã tham gia công tác, cho dù là Triệu Đông Hà, sau khi học tập nhàn rỗi còn đang trong thành làm công ngắn hạn, kiếm chút chỉ tiêu, cũng không phải không có chút tiên thu nào.

"Chị, bây giờ chị vẫn đi làm đồng hàng ngày à?"

"Vẫn đi, cùng lắm thì đội trưởng chiếu cố chị, không có để cho chị làm việc tốn sức mà."

Ngoại trừ bắt đầu làm việc bên ngoài, cô ấy còn phải bận rộn việc nhà mà, một ngày ba bữa cơm không thể thiếu, cũng may Đại Nha trưởng thành, hiểu chuyện, tan học trở về có thể chủ động giúp đỡ cô ấy làm việc, hiện tại được nghỉ hè, Đại Nha không cần lên học, Triệu Thải Hà cũng đỡ việc hơn không ít.

"Em nghe mẹ nói lúc chị sinh Nhị Bàn bị đau thắt lưng, hiện tại thế nào?”

Triệu Thải Hà bất giác khẽ thở dài: "Vẫn ổn, chỉ cần chú ý không mệt quá thì không sao."

Thế nhưng làm sao mà không mệt, cuối thai kỳ còn có trường hợp bị rạn xương, đêm nằm trên giường cũng không trở mình được, lúc khó chịu nhất là đau đến mức chảy nước mắt, nhưng nghĩ đến đứa trẻ thì đau nhức gì cũng đều phải chịu đựng.

Đổng Giai Tuệ gật đầu cười, trong nội tâm cô có chút ý nghĩ, có thể giúp chị tìm cách cải thiện cuộc sống, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt, đành phải chờ đợi.

Đại Nha vừa đến đã đi tìm Mỹ Hương, tiểu cô nương mười ba tuổi, đã học sơ trung, trổ mã duyên dáng yêu kiều, tướng mạo giống Triệu Thải Hà, đẹp đẽ dịu dàng.

Cô bé học bên sơ trung công xã, cực kỳ hiếu kỳ chuyện học trong trung học ở huyện là như thế nào.

"Nội dung học đều như thế, nhưng trong huyện hoạt động ngoại khóa rất nhiều, có đôi khi sẽ tổ chức cho các bạn học cùng nhau xem phim về giáo dục lòng yêu nước, hàng năm có du lịch chơi xuân hay đi chơi mùa thu, ngày lễ ngày tết có hội diễn văn nghệ, cảm giác đứa con trong huyện so càng thêm tự tin hơn."

"Thế ở tỉnh thì sao, có phải là phồn hoa hơn, cái gì cũng có không?"

Cô bé còn chưa ra công xã Thắng Lợi, mẹ của cô bé nói khi còn bé mang cô bé đi qua tỉnh thành một lần, nhưng bản thân cô bé hoàn toàn nhớ không được, trước kia không nghĩ nhiều như vậy, nhưng từ khi cậu thi đậu tỉnh thành, sau đó mang theo một nhóm anh họ em họ ra sống ở trong thành, Đại Nha bắt đầu tò mò với thế giới bên ngoài.

"Con phải học tập thật giỏi, về sau giống các cô các cậu mợ của con đi thi đại học, đến đó và sống tốt trong thành."

Bản thân Đại Nha là một cô gái nhỏ rất mạnh mẽ, nhóm em họ đều được đến ở trong thành, nghỉ đông và nghỉ hè là thời điểm bọn họ từ trong thành trở về, nói rất nhiều tin đồn thú vị trong thành, Đại Nha nghe xong vô cùng ghen tị.

Hóa ra trong thành các cô gái nhỏ sẽ mặc váy liền áo, đi tất trắng đẹp, đi giày da đen, ở thành phố có rất nhiêu đồ ăn ngon.

"Cô nhỏ, con có thể ở đây mấy ngày được không? Con muốn nhờ cô dạy con học bổ túc viết văn."

Cô bé toán học rất tốt, viết văn lại là điểm yếu, cô giáo nói rằng văn viết của cô bé thiếu sức tưởng tượng và sức cuốn hút, cô bé không biết cái gì gọi là sức tưởng tượng, sáng tác văn không phải hẳn là nên có cảm giác sự thật việc thật, ăn ngay nói thật sao?

"Có thể, con có thể sống cùng cô, cô sẽ giúp con làm bài tập."

Một ngày kia, trong sân Triệu Đông Lâm đang làm mộc, thôn trưởng đột nhiên tới cửa.

"Đông Lâm a, đang bận việc gì vậy?”

Triệu Đông Lâm quay đầu nhìn, lại là thôn trưởng, vội vàng thả dụng cụ trong tay xuống.

"Thôn trưởng, sao bác lại tới đây?"

Anh nghênh đón và bắt tay với thôn trưởng, thôn trưởng cười võ võ lên bờ vai của anh.
Bình Luận (0)
Comment