Chương 252: Nhận Xét Của Triệu Đông Lâm (2)
Chương 252: Nhận Xét Của Triệu Đông Lâm (2)Chương 252: Nhận Xét Của Triệu Đông Lâm (2)
"Bác đến gặp sinh viên, nghe bọn họ nói cháu được nghỉ hè, bác tới tìm cháu để trò chuyện."
Thôn trưởng nói chuyện rất khách khí, nhưng Triệu Đông Lâm biết, không có việc thì sẽ không tới Tam Bảo điện, thôn trưởng nhất định tìm mình có việc.
"Thôn trưởng vào nhà ngồi, uống một miếng trà."
Thôn trưởng gật đầu đồng ý, chắp tay sau lưng nhìn chung quanh vài lần, chỉ vào cầu trượt trơn bóng dưới cây cười nói: "Đây đều là cháu làm sao? Cho con chơi hả?"
Triệu Đông Lâm bất đắc dĩ cười: "Vâng, vợ cháu thấy cháu ở nhà nhàn rỗi không chuyện gì làm, nên để cho cháu làm thợ mộc luyện tay một chút."
"Rất tốt, cuộc sống cứ như thế này mới thú vị."
Sau khi hai người vào phòng chính, Triệu Đông Lâm rót chén trà cho thôn trưởng.
"Trong nhà yên tĩnh thế, người nhà đều ra ngoài rồi sao?"
"Vâng, buổi sáng mát mẻ, có chuyện gì phải làm, thì buổi sáng bây giờ chính là thời điểm vàng để làm."
Đổng Giai Tuệ cùng Mỹ Hương xuống sông hái củ ấu, Triệu Mãn Trụ với Trương Xảo Nhi bắt đầu làm việc cùng cháu trai nhỏ, có thể kiếm một ít tiên công liên kiếm, còn bọn Hắc Đản, hẹn lên núi đánh chim sẻ.
Thôn trưởng gật đầu, xoay lòng vòng chén nước rồi nhấp một ngụm trà.
"Cháu đang học kinh tế, thế cháu có nghe chuyện "hợp đồng lớn" giữa huyện Phượng Dương và thôn Tiểu Cương năm ngoái không?
Hóa ra thôn trưởng tìm anh là vì cái này, Triệu Đông Lâm Tâm biết vê điều này. "Nghe nói, cuối năm năm ngoái, mười tám gia đình trong thôn Tiểu Cương, bởi vì nghèo không có cơm ăn, ký "Hợp đồng sinh tử" để phân chia ruộng của họ cho hộ gia đình, đến chính quyền trung ương cũng bị kinh động."
Sự kiện này được coi là bước mở đầu cho công cuộc cải cách nông thôn, và đội trưởng đội sản xuất ở thôn Tiểu Cương còn bởi vậy nên được nhận lấy khen ngợi.
Thôn trưởng gật đầu, từ trong túi móc ra một gói thuốc lá, rút một cây đưa cho Triệu Đông Lâm, mình cũng cầm một cây, Triệu Đông Lâm lấy lửa cho hai người đốt.
"Hôm trước công xã họp đã nói về việc này, để các đội sản xuất ở các thôn trở vê nghiêm túc suy nghĩ, thúc đẩy đầu óc, nói rằng những người khác đã có những bước tiến dài, chúng ta không thể dậm chân tại chỗ, không tiến bộ đó chính là lui bước."
Đây gọi là "chèo thuyên ngược dòng, không tiến thì lùi."
"Lãnh đạo công xã nói cũng có đạo lý."
Thôn trưởng thở dài: "Bác biết có đạo lý, nhưng vấn đề này làm sao mà sửa đây, cũng không ai đưa ra điều lệ gì, à mà khoan, cháu là sinh viên, vẫn đang học kinh tế, nên bác mới đến tìm cháu để tâm sự, xem coi cháu có thể tìm ra ý tưởng nào cho bác không."
Triệu Đông Lâm thở ra một vòng khói rồi gật đầu, đôi lông mày kiên quyết của anh trong sương khói không nhìn ra được có suy nghĩ gì.
Anh cũng không trả lời ngay, dù sao bây giờ anh cũng không làm việc ở trong thôn, cho nên muốn nói cái gì lời nói nên nói thế nào đều phải cân nhắc một ít.
"Mấy ngày trước bác đọc báo, thấy trung ương chính thức phê chuẩn cho hai tỉnh ven biển thực hiện các chính sách đặc biệt và các biện pháp linh hoạt trong hoạt động kinh tế đối ngoại. Điều này cho thấy chính sách kinh tế của nước ta đã có sự thay đổi để đẩy nhanh xây dựng kinh tế, thôn Tiểu Cương nhận thầu đất cũng cho mọi người dẫn dắt, đó chính là điều động tính tích cực của nông dân sản xuất, để và tối đa hóa hiệu quả sản xuất.
Triệu Đông Lâm sinh sống hơn một năm tại tỉnh thành, biết toàn bộ hoàn cảnh xã hội đang phát sinh thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, bên ngoài thôn Hà, thậm chí là bên ngoài công xã Thắng Lợi, rất nhiều thứ đang âm thầm thay đổi.
Bảy tám năm bọn họ đi tỉnh thành, Đổng Giai Tuệ mượn sân bãi rạp chiếu phim để kinh doanh, là nhóm bày quầy bán hàng đầu tiên của thành, khi đó họ cũng sợ các bộ phận liên quan phát hiện rồi gây ra rắc rối, nhưng trên thực tế, mọi việc đều bình yên vô sự, đặc biệt là sau khi việc kinh doanh giao cho ông chủ Chu, chỉ có người ở cục Công Thương đốc thúc ra làm thủ tục liên quan, cũng chẳng có người nào ra ngăn lại.
Qua mấy tháng, có người bắt đầu bắt chước việc buôn bán của bọn họ, ông chủ Chu tìm Đổng Giai Tuệ mua mấy toa thuốc, công việc kinh doanh ngày càng phát đạt, lần trước gặp được ông chủ Chu, ông ấy thẳng thắn nói rằng đã kiếm lời mấy vạn tệ, đang chuẩn bị mở một tiệm tạp hóa.
Anh tỏ ra khá lúng túng và cảm thấy sáu ngàn nhân dân tệ quá thấp.
Đương nhiên, những điều này chỉ là thứ yếu, sở dĩ Triệu Đông Lâm nhớ tới những điều này, là bởi vì từ những chuyện này có thể thấy được toàn bộ xã hội đang trải qua những thay đổi lớn lao, sự thay đổi này được tích lũy từng chút một và liên quan mật thiết đến cuộc sống của con người.
Thôn trưởng cẩn thận nghiền ngẫm lời nói Triệu Đông Lâm, cau mày hỏi: "Ý của cháu là, chúng ta cũng làm lớn rồi chịu trách nhiệm cho đến khi xong việc?"