[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 254 - Chương 254: Chuẩn Bị Trước (2)

Chương 254: Chuẩn Bị Trước (2) Chương 254: Chuẩn Bị Trước (2)Chương 254: Chuẩn Bị Trước (2)

Lý Vượng Bình mang một cái ghế đến gọi Triệu Đông Lâm ngồi xuống.

"Em ăn rồi, chị, chị đừng vội, em đến để tìm chị và anh rể nói một chuyện."

Triệu Đông Lâm khoát tay ngồi xuống.

"Chuyện gì thế?"

Gấp gáp đến đây, hai người còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì.

"Em đến để hỏi hai người, có muốn đi làm ăn trong thị trấn không, cũng không phải là buôn bán lớn gì, mở một quán ăn nhỏ, có tay nghề làm cơm là được rồi."

Triệu Thải Hà và chông Lý Vượng Bình nhìn nhau, hai người đều có hơi hoang mang, chuyện đi vào thị trấn mở quán ăn, hoàn toàn không nằm trong nhận thức của bọn họ, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

"Vậy... làm ăn như thế nào, bọn chị chưa làm qua cũng không hiểu."

Cả đời này trừ làm ruộng nuôi gà nuôi vịt, nuôi vài con heo ra, thật sự là chuyện gì cũng không hiểu."

"Nếu hai người muốn làm, nhân cơ hội chưa khai giảng bọn em đều ở nhà, sẽ giúp anh chị an bài ổn thỏa chuyện này."

Còn không vui mà nói, Triệu Đông Lâm còn thật sự chưa nghĩ qua, lúc trước còn cảm thấy chị cả và anh rể có làm ăn hay không đều được, hôm nay nhìn thấy bữa cơm này, anh thấy vẫn nên làm xa thay đổi gì đó, cho dù họ không chịu, cũng phải dốc toàn lực thuyết phục họ.

Con người vẫn có nỗi sợ bản năng đối với những việc chưa biết, nhưng Triệu Thải Hà vô cùng tin tưởng em trai, từ nhỏ Triệu Đông Lâm đã có chính kiến, trong nhà có thể trải qua tốt như vậy cũng đều nhờ công lao của Đông Lâm, bây giờ cả nhà đều ở tỉnh lị, có người chị cả như cô ấy là sống không như ý nhất, rõ ràng Đông Lâm muốn kéo người chị này lên, cô ấy không thể phụ ý tốt của em trai được. Triệu Thải Hà bất giác xoa lên bụng, đứa trẻ trong lục có linh tính đá cô ấy một cái, phúc chốc trái tim cô đập dồn dập.

"Được, tuy chị và anh rể em không biết làm ăn, nhưng bọn chị không đến nỗi, có thể học. Vì mấy đứa nhỏ, người làm cha mẹ như bọn chị không thể nhút nhát được."

Đại Nha bưng bát nhìn cậu và ba mẹ nói chuyện, nghe thấy mẹ mình đồng ý với cậu đi vào thị trấn làm ăn, Đại Nha vô cùng vui sướng.

"Là đạo lý như thế này, thật ra làm ăn không khó như hai người nghĩ, miễn là đồ ăn hai người ngon, tự nhiên sẽ có khách.

Triệu Đông Lâm nói thế Triệu Thải Hà cũng sầu một phen, tay nghề của cô ấy bình thường, giống như mẹ cô ấy, miễn cưỡng có thể ăn mà thôi, ngon thì không tới mức.

"Điểm này chị không cần lo, Đổng Giai Tuệ nói rồi, cô ấy sẽ phụ trách đào tạo chị nấu ăn như thế nào."

Chuyện đã quyết định rồi, hôm sau Triệu Thải Hà về nhà mẹ đẻ, Đổng Giai Tuệ dạy cô ấy vài món chiêu bài.

"Mì chắc chắn phải làm rồi, cái này là dễ nhất, hơn nữa một ngày ba bữa đều có thể làm cái này, cơm xào, mì xào cũng dễ học, chuẩn bị gia vị rồi xào lên là được. Em dạy chị nấu trứng luộc lá trà nữa, còn có các món ăn kèm khác, lúc trước là nhờ vào vài tay nghề này, bọn em ở trong tỉnh lị kiếm được không ít tiền đó."

Triệu Thải Hà nhìn tay nghề điêu luyện của của Đổng Giai Tuệ, ngưỡng mộ không chịu nổi.

"Lúc trước Mỹ Hương cứ khen em nấu ăn giỏi, không ngờ lại giỏi thế này, nếu chị được một nửa như em, thì buôn bán chắc chắn không tệ rồi."

"Chị phải học cho tốt đó, cơm nước trong trường sau này của em có người phụ trách rồi." "Được, chị sẽ bao cơm của em, nhưng em có thời gian phải giúp chị làm việc, chị sợ chị mới đến, tay chân lóng ngóng không kịp làm."

"Chắc chắn rồi, em không những đi giúp, em còn giúp chị chào hàng, để các thây cô ở trường bọn em đều đến chỗ chị ăn cơm."

"Nói không chừng sau này còn có thể nhận cả việc của lữ đoàn tuần tra đó, có vị Lý cảnh quan vì nụ cười của bạn gái, phải ngày ngày đến báo cáo rồi."

Triệu Thải Hà đã nghe chuyện của Quý Chấn Phong rồi, nghe Đổng Giai Tuệ đùa cô ấy cũng vui theo.

Triệu Thải Hà học liên tiếp mấy ngày cũng tàm tạm rồi, cách điều chỉnh món kho về cơ bản đã nắm được rồi, cô ấy bây giờ bụng đang lớn, sợ cô ấy quá một, nếu không thì đợi cô ấy sinh xong rồi bàn tiếp chuyện mở quán, nhưng cô ấy không muốn đợi.

"Có thể làm ruộng, sao lại không thể làm bếp chứ."

Dù sao vẫn còn có Lý Vượng Bình, lại không phải chuyện gì cũng cần cô ấy làm. ...

Lần trước trưởng thôn tìm Triệu Đông Lâm hỏi về việc nhận khoán đất đai, sau khi trưởng thôn trở về viết một phần tài liệu tổng hợp tình huống của thôn Thượng Hà, gọi Triệu Đông Lâm cùng đến công xã.

"Đông Lâm, chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi."

"Chủ nhiệm Chung."

Triệu Đông Lâm đi lên bắt tay với chủ nhiệm Chung.

"Sao rồi, thời gian này ở trường học thu hoạch như thế nào?"

“Thu hoạch khá lớn, đặc biệt là cách nhìn sự việc, khách quan hơn, cũng toàn diện hơn.”

"Đây chính là điều quan trọng của việc học, tuổi tác của tôi lớn rồi, nếu tôi nhỏ đi mười mấy hai mươi tuổi, tôi cũng muốn trở về trường học tiếp thu giáo dục."
Bình Luận (0)
Comment