Chương 255: Chuẩn Bị Trước (3)
Chương 255: Chuẩn Bị Trước (3)Chương 255: Chuẩn Bị Trước (3)
Triệu Đông Lâm cười: "Chủ nhiệm đã tiếp thu giáo dục tốt nhất rồi ở đại học trong xã hội rồi, tôi từ bộ đội ra, làm việc không đủ tỉ mỉ, phải tiếp thu lại kiến thức chuyên môn với có thể năng lực làm việc được.
"Có từng nghĩ đến sau khi tốt nghiệp sẽ làm công việc gì không?”
"Tạm thời vẫn chưa có, xem đến lúc đó sắp xếp đi đâu thôi"
"Quan hệ của cậu vẫn còn ở công xã, là một phần tử của công xã chúng ta, tôi chân thành hy vọng cậu, học thành tài xong có thể quay trở lại công xã, góp công sức vào việc phát triển công xã.
"Chỉ cần công xã cần, tôi không thể chối từ."
Chủ nhiệm Chung cười.
"Được, người trẻ tuổi phải như thế, không những biết làm giàu bản thân, còn biết báo đáp quê hương, vậy tôi sẽ đợi cậu quay về."
"Đông Lâm quay về tuyệt đối sẽ là một trợ lực lớn cho sự phát triển của công xã chúng ta, vài ngày trước tôi còn có vài điều về kinh tế không hiểu, còn chuyên môn đến thỉnh giáo Đông Lâm, thu hoạch rất lớn, tôi còn viết một phần tài liệu, đến cho chủ nhiệm nhìn qua."
Trưởng thôn Từ Hải Minh đưa tài liệu mình viết tay qua.
"Ồ? Thế tôi phải xem kĩ rồi."
Chủ nhiệm Chung cầm tài liệu, đeo kính lên đọc kĩ càng, đặc biệt là các số liệu của thôn Thượng Hà, ví dụ như có bao nhiêu mẫu đất, bao nhiêu hộ, bao nhiêu sức lao động, tính khả thi của việc thực hiện các hệ thống trách nhiệm của nhận khoán đất đai...
"Tài liệu này viết rất tốt, những số liệu này đều là thật sao?" "Đúng vậy, số liệu là số liệu chân thật những năm qua, tôi còn nhờ Đông Lâm giúp tôi tính toán số liệu."
"Cải cách kinh tế, mọi người đều thận trọng từng bước, ai cũng không biết làm thế nào là chính xác, làm thế nào là sai sót, nhưng lãnh đạo bên trên cũng nói rồi, cho phép mọi người phạm vài lỗi nhỏ, không làm không thử, thì mãi mãi không biết đi tiếp thế nào."
"Thực lực của thôn Thượng Hà ở công xã chúng ta là đứng hàng đầu, chỉ cần thôn trưởng anh có quyết đoán, muốn làm nhận khoán đất đai, công xã sẽ ủng hộ vô điều kiện."
Từ Hả Minh thở phào, cười nói: "Chủ nhiệm, có lời này của anh là tôi yên tâm rồi."
Buổi nói chuyện hôm nay vô cùng thuận lợi, thôn trưởng Từ Hải Minh là một người không cam chịu bình thường, muốn làm một người có thành tích, rời khỏi ủy ban cách mạng, hai người đẩy xe trở về.
"Đông Lâm à, tôi chuẩn bị trở về sẽ đi tìm những người phụ trách sản xuất họp, hay là cậu cùng đi, cậu đã làm qua bí thư thôn của thôn chúng ta rồi, hiểu rõ tình huống của thôn chúng ta, lại là sinh viên, tiếp nhận giáo dục cao đẳng, cậu nói chuyện mọi người vẫn sẽ muốn nghe."
Một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao, Từ Hải Minh không phải là một người ghen tị người tài, mặt khác mà nói, bây giờ Triệu Đông Lâm cũng không đảm nhiệm chức vụ gì trong thôn, phần công lao này cũng không rơi lên đầu Triệu Đông Lâm, nghe ý của chủ nhiệm Chung, sau này muốn trọng dụng Triệu Đông Lâm, bây giờ tạo mối quan hệ tốt với Triệu Đông Lâm, thì bản thân sau này cũng sẽ có lợi.
Trên thương trường, quan hệ giữa người với người là quan trọng nhất, nhân duyên tốt kết vào lúc này, nói không chừng lúc nào đó có tác dụng.
Lúc thôn Thượng Hà mới thúc đẩy vào hộ gia đình hệ thống nhận khoán sản xuất chung, trong thôn có người ủng hộ có người phản đối, sau đó vẫn là các đội trưởng sản xuất đến từng hộ động viên, cuối cùng tiến hành bâu phiếu, số ít phải phục tùng số nhiều, nhận khoán đất đai chính thức khởi động.
"Đông Lâm, đất nhà chúng ta làm thế nào đây?"
"Đơn giản thôi, tự trông cũng được, cho người khác thuê cũng được, ngày mai em với anh đi vào huyện một chuyến, sau đó tính tiếp."
"Được, anh nghe em cả."
Lý Vượng Bình vẫn tin tưởng người em vợ này, không thấy cải cách ruộng đất trong thôn em vợ cũng có thể nói chuyện sao, chứng minh người ta có thực lực, có thực tài thực học!
Gần trường trung học cơ sở số 1 của huyện, không có căn mặt tiền nào, Triệu Đông Lâm với Đổng Giai Tuệ đưa Lý Vượng Bình dạo một vòng, tìm một căn nhà trống cách nhà gần nhất, vô cùng thích hợp làm quán ăn.
"Không có người ở, chúng ta phải tìm người hỏi tin tức của chủ nhà."
Ba người tìm người hỏi, nghe ngóng xong mới biết, căn nhà này là của một đôi vợ chồng già để lại, đôi vợ chồng già đã mất rồi, căn nhà này tất nhiên là để lại cho con gái duy nhất, người con gái này đang ở một vùng khác.
Ba người nghe ngóng được địa chỉ của người con gái này, cách đây cũng không xa, ngồi xe buýt 30 phút là đến rồi.
"Xin chào, cho hỏi đây là nhà của Hồ Hải Dung phải không?"
"Đúng vậy, tôi là Hồ Hải Dung, cô cậu tìm tôi có việc gì?"
Hồ Hải Dung ngạc nhiên nhìn bọn họ, đợi Đổng Giai Tuệ nói rõ xong, mắt Hồ Hải Dung mở lớn.
Căn nhà ba mẹ để lại đã để trống vài năm rồi, chỉ có hai gian phòng, không lớn không nhỏ, cô ấy vẫn luôn cho là căn nhà đó không có tác dụng gì, bây giờ đột nhiên có người muốn thuê nó.