[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 259 - Chương 259: Giúp Đỡ (3)

Chương 259: Giúp Đỡ (3) Chương 259: Giúp Đỡ (3)Chương 259: Giúp Đỡ (3)

Hai người đứng nhìn nhau trước cổng, đối với bọn họ mà nói, thời gian dường như ngưng đọng rồi, Đổng Giai Tuệ đi đến cười nói: "Được rồi, đừng ân ái trước cổng nữa, còn có người đang nhìn đó, mau vào nhà đi."

Hàng xóm đều ló đầu ra nhìn đó, đợi chút nữa còn không biết sẽ truyền lời đồn như thế nào đâu.

Bọn họ từ tỉnh lị quay về cũng phát hiện thái độ của người trong thôn đối với bọn họ thay đổi rồi, mọi người đều tò mò với chuyện nhà bọn họ, nói sau lưng không ít, nhưng cũng có không ít người nói bóng gió trước mặt, đây cũng tính là một loại hiện tượng thú vị.

"Ồ, Chấn Đông đến sao."

Trương Xảo Nhi đang đeo tạp dề cho lợn ăn, heo cái trong nhà đã bán từ lâu rồi, heo cái mỗi năm đều đẻ heo con, một mình Triệu Mãn Trụ không chăm nổi, dứt khoát bán đi bắt heo con nuôi, nuôi lớn cũng không bán, để lại tết làm thịt ăn.

Thịt xông khói, lạp xưởng, tự ăn, tặng cho bạn bè người thân, vừa thực tế vừa có mặt mũi, dù gì nhà cũng không thiếu phần thu nhập bán heo này.

"Bác gái, con tình cờ gặp anh hai bọn họ trong huyện, trong lòng nhớ bác và bác trai, nuốn đến đây thăm hai người, con còn đem ít nho đến, cho bọn trẻ ăn."

"Ôi chao, đến thì đến, còn mang đồ gì đến chứ, khách khí như thế."

Miệng thì nói như vậy, nhưng con người đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Quý Chấn Phong nhìn hợp mắt, miệng lại ngọt, thật ra Trương Xảo Nhi rất thích anh ta.

Cơm tối nay là Mỹ Hương làm, cháo bắp, bánh bắp, còn có dưa chua xào đậu thì là, dưa chuột ngâm, thấy Quý Chấn Phong đến, lại chiên thêm trứng xà, xào thêm lạp xưởng.

Người nhà nông mùa hè ăn cơm sẽ bê bàn ra ngoài sân, hóng mát dưới gốc cây, mặt trời lặn bên cạnh, gió đêm nhẹ nhàng, thổi qua người không còn rít rít khó chịu, tâm trạng cũng lắng dịu lại.

"Nào, Chấn Phong, ăn đi, đây là bánh ngon đó, cậu cuộn rau bên trong, chấm thêm tương rồi ăn. Nhà chúng ta ăn đơn giản, cậu đừng chê nhé."

Trương Xảo Nhi đã biết hôm nay Quý Chấn Phong lại giúp đỡ nhà mình trong huyện, tất nhiên sẽ khách khí hơn bình thường.

Bà ấy sống trong tỉnh lị hơn một năm, thấy qua nhiều chuyện hơn các bà lão nông thôn, biết được quan hệ nhân tình rất quan trọng, chuyện có thể thuận lợi làm xong, người ta chắc chắn là nhìn vào mặt mũi của Quý Chấn Đồng.

"Khá tốt ạ, mùa hè ăn thế nào cũng được, con lại thích ăn những thứ này, huống hồ là do Mỹ Hương làm, ăn như thế nào cũng ngon cả."

Mỹ Hương đỏ mặt, đá chân anh ta dưới gầm bàn.

"Anh hai, mọi người làm quán ăn có chuyện gì cần giúp đỡ cứ nói với em, em ở trong huyện quen biết không ít thợ thủ công tay nghề tốt, đến lúc đó giới thiệu cho mọi người."

"Thế thì được, lần sau tìm cậu giúp đỡ nhé."

"Ôi, được ạ, em bảo đảm cứ gọi là có mặt."

Ăn cơm xong, Đổng Giai Tuệ chủ động dọn chén, nhìn Mỹ Hương một cái, để cô ấy nói chuyện với Quý Chấn Phong.

Hai người đi dạo đến bên sông, ánh trăng chiếu xuống mặt nước, yên tĩnh mà thanh bình, Quý Chấn Phong liên tục nghiêng đầu nhìn Mỹ Hương, khóe miệng chưa hạ xuống qua.

Mỹ Hương giả vờ không biết anh ta đang nhìn mình, nhưng trong lòng lại có hơi không tự nhiên.

"Hôm nay cảm ơn anh." Chị dâu nói rồi, nếu không có Quý Chấn Phong, chuyện này chắc chắn phải đi hai ba chuyến, làm chậm trễ chuyện thì thôi, còn phải đi khắp nơi nhờ vả là chắc chắn.

"Đó là tại sao chúng ta phải cố gắng học tập, làm việc, chỉ cần bản thân nâng cao năng lực rồi, địa vị mới nâng cao theo, cho dù là làm chuyện gì, nói gì, mới có người muốn nghe, muốn giúp đỡ, mới có thể dựng thẳng lưng lên."

Cho dù linh hồn cao quý cỡ nào, cũng phải cong eo trước người khác, ngông nghênh thì có tác dụng gì, cuối cùng chả phải vẫn cong eo vì cuộc sống sao?

Giữ vững trái tim ban đầu đồng thời tiến về phía trước, đây mới là không tự tỉ không kiêu ngạo thật sự, xứng đáng với mình cũng xứng đáng với người khác.

"Anh không muốn nghe em nói cảm ơn, làm chúng ta quá xa cách."

Anh ta nắm tay Mỹ Hương, nắm chặt vào lòng bàn tay, tim Mỹ Hương đập loạn nhịp. lén lút ngẩng đầu nhìn anh ta, lại bắt gặp được ánh mắt còn sáng hơn sao trên trời, làm cô ấy nhớ đến lần đầu tiên anh đưa cô về ký túc xá, anh ấy cũng có dáng vẻ như thế này.

Mỹ Hương bất giác nuốt nước miếng, ánh mắt Quý Chấn Phong u ám, đến gần Mỹ Hương, sờ lên gáy cô hôn xuống.

Đây là nụ hôn đầu tiên của bọn họ, Mỹ Hương vô thức run rẩy, Quý Chấn Phong ôm cô ấy, châm chậm hôn sâu.

Thời gian dường như ngưng đọng lại, hơi thở bọn họ giao thoa, quên hết mọi thứ, thậm chí còn có cảm giác không biết tối nay là tối hôm nào.

"Xèo xèo" một tiếng, đánh thức đôi tình nhân đang trầm mê trong tình yêu, Quý Chấn Phong quay đầu nhìn, thì ra là người đàn ông hàng xóm ra ngoài đi tiểu.

Anh ta nhanh chóng che mắt Mỹ Hương, không cho cô ấy nhìn thứ không nên thấy.
Bình Luận (0)
Comment