Chương 258: Giúp Đỡ (2)
Chương 258: Giúp Đỡ (2)Chương 258: Giúp Đỡ (2)
Quý Chấn Phong đứng bên cạnh nói thêm: "Anh của tôi thực tế như vậy đấy, không muốn dùng danh tiếng của tôi, sợ ảnh hưởng tới sự thăng tiến của tôi, anh ấy là đảng viên, trước đây trong bộ đội cũng là đại đội trưởng, bây giờ bỏ võ theo văn, thi lên đại học, đối nhân xử thế thật sự rất khiêm tốn."
Anh ta cũng mang căn bản của Triệu Đông Lâm hoàn toàn hiện ra ngoài, cũng có ý muốn làm người khác không xem thường Triệu Đông Lâm.
Vị cảnh sát cười hai tiếng.
"Anh của cậu thật sự rất khiêm tốn, đây là một phẩm chất tốt, cậu phải theo sau học hỏi nhiều vào."
Nói xong, vị cảnh sát này viết lên giấy vài từ, cuối cùng kí tên lên, đưa cho Triệu Đông Lâm.
"Bây giờ làm ăn kinh doanh gia đình theo nguyên tắc là có thể, trong huyện vẫn chưa có điều lệ, các cậu cầm lấy cái này lên thương cục đăng ký một cái, sau này có người gây rắc rối thì cứ báo tên tôi là được."
Triệu Đông Lâm trịnh trọng nói cảm ơn, không cần biết đối phương có phải vì mặt mũi của Quý Chấn Phong mới xử lý nhanh như vậy hay không, biết ơn vẫn phải có.
Rời khỏi đồn công an, Quý Chấn Phong lại cùng Triệu Đông Lâm đến thương cục một chuyến đem các giấy tờ cần làm làm xong.
"Hôm nay cảm ơn cậu rồi, thời gian có hơi trễ, lân sau đến mời cậu ăn cơm."
"Không cần đâu anh, chuyện của anh cũng là chuyện của em, phải giúp thôi ạ."
Trong lòng anh ta nghĩ một chút, không cần đợi lân sau, hôm nay mời anh ta ăn một bữa là được.
"Anh, giờ này tìm xe hơi khó, em lái xe đưa mọi người về nhà đi." Triệu Đông Lâm nhìn Đổng Giai Tuệ, Đổng Giai Tuệ đoán có thể đoán ra tâm tư của Quý Chấn Đông, là nhớ Mỹ Hương rồi, cô nhịn không được gật đầu cười.
Thiếu niên rơi vào lưới tình, tình yêu quả nhiên là một quả táo ngọt ngào, tỏa ra hương thơm hấp dẫn người khác.
"Vậy được, chúng tôi đợi cậu tan làm, không làm chậm trễ công việc của cậu."
"Không sao, thời gian làm việc của em linh động, 24 tiếng đợi lệnh, không có thời gian nghỉ ngơi cố định, có chuyện riêng thì nói một tiếng là được.
Quý Chấn Phong trở về đồn mượn một chiếc xe, nói với đội trưởng một tiếng rồi đi.
"Nhìn Quý Chấn Phong siêng năng như vậy đoán chừng sắp kết hôn rồi nhỉ."
"Tôi còn tưởng cậu ấy cả đời không kết hôn đấy, không ngờ cậu ấy đợi được người thích hợp rôi."
Điều kiện gia đình Quý Chấn Phong tốt, ba mẹ là bác sĩ khoa ngoại, còn là phó giám đốc sở y tế, nhưng những học sinh từng dạy qua cũng khá có tiền đồ, nên trong nhà đều là người không tâm thường, được tính là người thấy nhiều biết rộng.
Nói anh ta mắt cao hơn đầu cũng thôi đi, anh ta còn rất thực tế, không có tính tình thiếu gia, nhưng người như thế này, hòa nhã chỉ là ngoài mặt, giao ra trái tim thật lòng thì rất khó.
Giới thiệu cho anh ta đối tượng rất nhiều, tiểu thư yêu kiều có tính khí thì anh ta không chịu, tư tưởng cổ hủ anh ta không chịu, không có chủ đề chung anh ta không chịu, không xinh đẹp cũng không chịu, lựa tới lựa lui, 25 tuổi vẫn chưa có đối tượng, mọi người đều cười anh ta, cứ kén chọn như thế, thì đời này không tìm được vợ nữa rồi.
"Không có thì không có thôi, sống cùng một người không thích cả đời cũng là một loại giày vò mà."
"Cậu là một người sống trong phúc mà không biết hưởng, người ta xếp hàng cho cậu chọn cậu cũng không chịu, bọn tôi muốn tìm vợ cũng tìm không ra."
"Cóc ba chân khó tìm, phụ nữ hai chân thì rất nhiều, các cậu tìm không thấy là do các cậu cũng kén chọn, không kén chọn thì tùy tiện kết hôn với một người đi, sao lại có thể không tìm thấy vợ được chứ."
Đối phương nghĩ ngợi, hình như cũng có lý.
"Được thôi, chúng tôi nói không lại cậu, cứ xem cậu sau này tìm một người như thế nào."
Mọi người chưa gặp qua Mỹ Hương, hôm nay lại gặp được người nhà của Mỹ Hương, anh trai có dáng vẻ của người tài giỏi, không phải người bình thường, chị dâu cũng thanh tú văn nhã, cô nương của gia đình này chắc chắn là cũng không tệ.
Quý Chấn Phong lại đến thôn Thượng Hà lần nữa, lần trước là lái xe chở hàng, lần này lái xe Jeep.
"Triệu gia này kết giao với người tai to mặt lớn rồi hả?"
Không phải tai to mặt lớn sao có thể lái xe chứ, còn mỗi lần mỗi khác.
Niên đại này, xe riêng còn chưa được phổ biến, lái xe hơi không phải người giàu thì là người công chức, là thứ mà bách tính bình thường muốn nhưng không có được.
Xe dừng ngoài cổng sân, Mỹ Hương nghe thấy tiếng động cơ xe thì sững ra, vừa ra ngoài nhìn thử, người lái xe chẳng phải là Quý Chấn Phong sao?
Quý Chấn Phong nhìn thấy Mỹ Hương thì cười lên bước xuống, Mỹ Hương vừa kinh ngạc vừa vui vẻ hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Cô ấy vẫn chưa kịp nhìn Triệu Đông Lâm bọn họ cũng từ trên xe bước xuống.
"Anh hai bọn họ vào huyện xử lý công việc, đúng lúc anh gặp được, nên cùng mọi người về đây."
Nói xong, anh ta cười lên, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, nhìn ngốc nghếch không thể tả.