[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 257 - Chương 257: Giúp Đỡ (1)

Chương 257: Giúp Đỡ (1) Chương 257: Giúp Đỡ (1)Chương 257: Giúp Đỡ (1)

Cô ấy xách số tiền trong túi, 200 tờ tiên giấy 10 đồng, cầm trong tay rất chân thật, cô ấy cũng từ ký ức quay về thực tại.

"Đồng chí cảnh sát, chúng tôi muốn nghe ngóng một chuyện, đó là chúng tôi muốn mở một quán ăn, phải đến đâu làm giấy tờ thế?

"Cô cậu mua căn nhà là muốn mở quán ăn?"

Đồng chí cảnh sát nghi ngờ nhìn bọn họ, bấy giờ không có hình thức kinh doanh quy mô lớn nào, đặc biệt là quán ăn, rất ít người làm cái này, dù gì trong huyện cũng có vài quán ăn do nhà nước quản lý mà.

Có điều nhà hôm nay không cấm rõ ràng là không được làm cái này, từ khi quốc gia ban phát tài liệu cải cách kinh tế, thị trường thật sự xảy ra biến hóa, lúc trước không cho phép giao dịch cá nhân, bị phát hiện thì sẽ bị tạm giữ, bây giờ giao dịch đã không còn là chuyện quan trọng nữa, lê đường cũng có người bán khoai lang.

"Cô cậu đợi một chút, tôi đi hỏi lãnh đạo."

Sau khi cảnh sát rời khỏi, Lý Vượng Bình thấp thỏm hỏi Triệu Đông Lâm: "Ý gì chứ, sẽ không phải là không cho chúng ta buôn bán chứ?"

Triệu Đông Lâm lắc đầu: "Đừng lo lắng, chắc không đâu, bây giờ tỉnh thành đã bắt đầu tự kinh doanh rồi, chứng minh một người làm buôn bán không hề vi phạm chính sách chống nhà nước."

Lý Vượng Bình gật đầu lung tung, trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, bây giờ anh ấy đặc biệt chú ý đến việc làm ăn này, không làm tốt thì sẽ vỡ mộng hy vọng cuộc sống.

Lúc ba người ngồi trên ghế đợi đáp án, có tiếng bước chân vang lên, vài cảnh sát đang mặc đồng phục vừa nói vừa cười đi đến, trong đó có một Quý Chấn Phong. "Anh, chị dâu? Hai người sao lại đến đây?"

Quý Chân Phong cười nói với đồng nghiệp đi vào từ bên ngoài, không chú ý quay đầu nhìn thấy Triệu Đông Lâm bọn họ ở trong góc, mau chóng bỏ lại đồng nghiệp đang nói chuyện đi đến.

Triệu Đông Lâm và Đổng Giai Tuệ nhìn thấy Quý Chấn Phong cũng kinh ngạc, khu vực văn phòng của Quý Chấn Phong ở đội tuần tra không phải ở đây.

"Bọn anh đến có việc."

Triệu Đông Lâm đứng dậy nói mọi chuyện với Quý Chấn Phong.

Nghe thấy hai vợ chông họ mua nhà ở gần trường học, chuẩn bị để Mỹ Hương và hai vợ chồng chị cả mở quán ăn, Quý Chân Phong mừng thầm trong lòng.

Anh ta nhìn người nông dân thật thà đứng bên cạnh: "Anh là anh rể sao?"

Nói xong, anh ta đưa tay phải ra muốn bắt tay với anh ấy.

Lý Vượng Bình lật đật đứng dậy, anh ấy nhìn thấy Quý Chấn Phong mặc đồng phục cảnh sát, có hơi kính sợ, anh ấy là một người nông dân bình thường, cả đời chưa bước ra khỏi cửa nhà quá xa, chứ đừng nói là đồng chí cảnh sát, ngay cả khi nhìn thấy trưởng thôn còn không dám nói chuyện.

"Chào anh rể, em là Quý Chấn Phong, là... bạn của Mỹ Hương."

Hai chữ "đối tượng" đến bên miệng lại nuốt trở về không nói ra, dù gì thân phận của mình cũng chưa được công nhận.

"ỒI Chào cậu chào cậu!"

Lý Vượng Bình lúc này mới nhớ đến lời của vợ mình nói qua, Mỹ Hương đang yêu đương với cảnh sát, thì ra là một thanh niên có khí chất như vậy.

"Anh, chuyện cũng đã biết rồi, em giúp anh hỏi thử."

Nghe thấy tình huống cụ thể, trong lòng Quý Chấn Phong có tính toán rồi, chuyện này không to không nhỏ, bản thân có thể giải quyết nhanh trong vài câu. "Được, vậy làm phiền em rồi."

Triệu Đông Lâm gật đầu cảm ơn, từ khi Quý Chấn Phong xuất hiện thì anh đã biết anh ta chắc chắn sẽ giúp đỡ, anh cũng biết, chuyện này đến cuối cùng nhất định sẽ thành, nếu không ổn thì anh đến ủy ban cách mạng tìm thư ký Chung, chuyện cũng có thể làm ổn thỏa.

Quý Chấn Phong vừa quay đầu, vài đồng nghiệm của đội tuần tra đã ở đây nghe ngóng.

"Quý Chấn Đông, những người đó là ai thế, tôi thấy cậu khá là kính cẩn khép nép đó, bình thường cậu cũng không thế với cục trưởng nhỉ."

"Đúng đó, sắp cười thành đóa hoa luôn rồi."

"Tôi gặp qua anh cậu, anh cậu không giống thế."

Càng không cần nhắc đến anh rể của Quý Chấn Đông, là chủ nhiệm văn phòng ủy ban thành phố, đeo kính, vừa thư sinh vừa kiểu cách, làm gì có dáng vẻ nông dân như thế chứ.

Quý Chấn Phong cười cười, tùy ý nói: "Đó là gia đình của người yêu tôi, chả phải như người nhà đấy sao."

Quần chúng hô hào: "Ồ! Chẳng trách."

"Thế thì thật sự phải kính cẩn lễ phép, không thì không cưới được vợ vào cửa mất."

"Tôi giúp cậu đi chào hỏi, rót cho bọn họ ly nước."

Quý Chấn Phong gật đầu, chỉnh lại vành mũ, đi vào văn phòng.

"Tôi đi tìm Trương Cục nói chuyện."

Quý Chấn Phong đi vào vài phút, đã cùng người cảnh sát kia bá vai nhau đi ra.

Người cảnh sát cười nói với Triệu Đông Lâm: "Chúng tôi đã quen biết Chấn Phong từ lâu, đều là người quen cả, nên không cần phải làm chuyện này trở nên phức tạp như thế. Triệu Đông Lâm nhìn Quý Chấn Phong "bốn lượng đánh bạt ngàn cân" cười nói: "Chúng tôi cũng không muốn làm phiền Chấn Đông."
Bình Luận (0)
Comment