Chương 274: Cùng Nhau Cố Gắng (4)
Chương 274: Cùng Nhau Cố Gắng (4)Chương 274: Cùng Nhau Cố Gắng (4)
Ngày hôm sau lên lớp, giáo sư Mai bảo toàn bộ khoa tiếng Anh lớp 77, hiểu được cái gì gọi là phiên dịch đồng thời, sinh viên cả lớp, ngoại trừ Đổng Giai Tuệ và Chu Nhược Sâm, không một ai có thể phiên dịch không gián đoạn, theo kịp nhịp điệu của ông ấy.
Năm mươi phút kết thúc, tất cả các sinh viên đều đỏ mặt vì xấu hổ.
Giáo sư đứng trên bục giảng nhìn một sinh viên đang ngồi dưới bục giảng, nở một nụ cười khoan dung và yêu thương.
"Tôi đã nghe mọi chuyện rồi, thành thật mà nói, tinh thân học tập của mọi người rất khiến tôi cảm động, từ khi vào trường bước vào khoa tiếng Anh của chúng ta, các em đã cố gắng như thế nào, tiến bộ từng chút như thế nào, những thứ này tôi đều nhìn thấy được."
Biểu cảm của các sinh viên đều khác nhau, nhưng hầu hết các sinh viên nghĩ rằng, giáo sư chắc chắn sẽ mắng bọn họ, thậm chí là phạt bọn họ, nhưng kết quả là lại làm người khác rất bất ngờ.
"Đầu tiên tôi tiến hành tự kiểm điểm, chuyện này là tôi suy nghĩ không chu đáo, tôi nên nói rõ ràng với các em trước, nên tôn trọng cảm xúc của các em, tại đây tôi thật lòng xin lỗi mọi người."
Nói xong, giáo sư đứng trên bục giảng cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi với các sinh viên ngồi phía dưới, các sinh viên trong lớp vừa xấu hổ vừa lo lắng, có vài người thậm chí còn khóc.
"Thầy ơi, là lỗi của chúng em, chúng ta không hiểu rõ chính mình, chúng em không tôn trọng thầy!"
Giáo sư Mai mỉm cười và lắc đầu.
"Tôi có sai, các em cũng có sai, nhưng tôi là thầy của các em, các em phạm sai lầm suy cho cùng cũng là lỗi của tôi."
Những lời này giống như một con dao, đâm vào lồng ngực của mọi người.
"Mọi người cũng thấy đó, phiên dịch đồng thời yêu cầu rất cao, nước ta hiện tại đang rất cần những người tài giỏi cao cấp như vậy, tôi vô cùng mong chờ sau này, thông qua sự cố gắng của mọi người, càng ngày càng tiến xa hơn trên con đường chuyên nghiệp."
Còn về hiện tại, giờ phút này, hầu hết mọi người đều không có năng lực như vậy.
Tiết học này, sự bao dung và khiêm tốn của giáo sư làm cho tất cả mọi người xấu hổ, cũng làm cho tất cả mọi người tràn đầy lòng biết ơn.
Từ đó về sau, các sinh viên học tập chăm chỉ hơn, tăng cường kỹ năng chuyên môn của họ, tiến bộ nhanh chóng, sau khi tốt nghiệp, sinh viên của khóa này trong lĩnh vực chuyên môn đã đạt được những thành tựu to lớn, mỗi lần nhắc đến Giáo sư Mai, trái tim của họ tràn đầy sự yêu quý và lòng biết ơn.
Vào tháng 10, trường tổ chức một bữa tiệc lờn mừng Quốc Khánh, Đổng Giai Tuệ và Chu Nhược Sâm một lần nữa tham gia sự kiện với tư cách là người dẫn chương trình.
"Tháng mười, có những cuốn sách không bao giờ đọc hết được, những cuốn sách rực rỡ và tràn đầy màu sắc."
"Tháng mười, có những bài thơ không thể đọc xong, những bài thơ rung động lòng người."
"Tháng mười, có những bài ca tụng hát mãi không hết, từng trang lịch sự, ghi lại những thành tựu to lớn của tổ quốc."
"Tháng mười, có những lời chúc mừng bất tận, từng bước hành trình, sáng lấp lánh với những giọt mồ hôi đoàn kết của người dân Trung Quốc."
Người dẫn chương trình ở thời đại này không cần mặc trang phục xinh đẹp, cũng không cần phải mang giày cao gót, quân phục đơn giản mộc mạc, trang điểm gọn gàng, cũng đã đủ chói mắt rồi.
Bữa tiệc tối hôm nay có lãnh đạo tỉnh ủy tham gia, sau khi buổi tiệc kết thúc, hiệu trưởng gọi mấy học sinh xuất sắc của trường tới, trong đó có Đổng Giai Tuệ và Chu Nhược Sâm.
Hiệu trưởng chỉ tay về phía họ cười nói: "Bọn họ là người dẫn chương trình hôm nay, hai bạn học đến từ khoa tiếng Anh, không chỉ có thành tích học tập xuất sắc, mà còn tham gia vào các hoạt động của trường, là những bạn học cực kỳ xuất sắc, tích cực."
Lãnh đạo mỉm cười gật đầu: "Được, nước ta cần chính là những người trẻ tuổi sẵn sàng chịu được gian khổ, làm việc chăm chỉ trong nghề nghiệp, hiện tại tỉnh ủy chúng ta có không ít công việc cần tiếp xúc với khách nước ngoài, hai bạn học trẻ nếu là chuyên ngành tiếng Anh, lúc rảnh rỗi có thể đi tỉnh ủy học hỏi một chút, chỉ có thực tiễn mới có được kiến thức thật sự."
Hiệu trưởng cũng mỉm cười: "Đúng vậy, chủ nhiệm Trịnh nói đúng, cơ hội thực tiên là rất khó gặp được, lãnh đạo đã trao cho bọn họ cơ hội này, cũng là sự yêu mấn dành cho bọn họ, là sự ủng hộ đối với trường đại học Ngô Đông của chúng ta, tin rằng tất cả sinh viên nhất định sẽ học tập chăm chỉ, không phụ lòng mọi người, trở thành trụ cột của đất nước."
Tiếp theo là, nhà trường thật sự sắp xếp cho Đổng Giai Tuệ và Chu Nhược Sâm đi đến tỉnh ủy để thực tập.
Là một sinh viên năm hai, nhưng đã làm công việc khiến người ta ghen ty, đương nhiên rất đáng để người khác ngưỡng mộ rồi, nhưng lần này, các sinh viên trong khoa không còn có bất kỳ ý kiến nào nữa, ngược lại coi bọn họ là mục tiêu để bản thân cố gắng đuổi theo.