Chương 273: Cùng Nhau Cố Găng (3)
Chương 273: Cùng Nhau Cố Găng (3)Chương 273: Cùng Nhau Cố Găng (3)
"Đúng vậy, công việc phiên dịch bình thường cũng giao cho hai người bọn họ, nói chúng ta còn cần luyện tập nhiều hơn, luyện tập nhiều hơn, nhưng không có cơ hội làm sao có thể luyện tập được? Chỉ dựa vào việc mỗi ngày đều phải học thuộc từ vựng tiếng Anh, mỗi ngày đều nghe đài phát thanh tiếng Anh sao?”
Công việc phiên dịch không chỉ vẻ vang, còn có thể lấy được tiền hoa hồng, mọi người đã thèm muốn từ lâu, nhưng đến bây giờ, giáo sư chỉ giao cho ba người cùng lớp làm một số công việc phiên dịch, trong đó có Đổng Giai Tuệ và Chu Nhược Sâm.
Có người bày tỏ sự không vừa lòng cũng có người lại lựa chọn duy trì sự phán đoán lý trí, khuyên bảo: "Chúng ta không nên nghỉ ngờ quyết định của giáo sư, mọi người tự hỏi bản thân mình xem, chuyên ngành của chúng ta thật sự giỏi hơn bọn họ sao? Dù sao tôi rất hiểu rõ bản thân, tự biết là bản thân không đủ năng lực, không bằng hơn bạn học Đổng cũng không bằng bạn học Chu “"
"Không bằng thì như thế nào, khoa chúng ta không phải chỉ có hai sinh viên, giáo sư chính là không thể thiên vị như vậy được."
"Nghe nói bọn họ hiện tại đang đào tạo phiên dịch đồng thời, chính là phiên dịch không gián đoạn, tôi đã tham khảo ý kiến của các giáo viên chuyên nghiệp, phương pháp phiên dịch này cực kỳ khó."
"Không cho chúng ta cơ hội làm thử sao mà biết chúng ta không làm được? Giáo sư không thể chủ quan phủ nhận chúng ta, trong trận đấu, cho dù bị loại cũng nên biết tại sao chứ?"
Trong nhóm, luôn có một số người mù quáng, không thấy rõ hiện thực, họ mong muốn chứng minh bản thân, không chấp nhận hiện thực là bản thân yếu hơn những người khác, vẫn luôn tìm kiếm cái gọi là 'công bằng".
Đây vốn chỉ là một cuộc thảo luận nhỏ, sau đó không biết tại sao, loại cảm xúc không hài lòng này lan tràn trong các sinh viên, lớp trưởng chỉ có thể phản ánh tiếng lòng của mọi người với giáo viên cố vấn, giáo viên cố vấn tức giận, tổ chức một cuộc họp lớp cho mọi người.
"Các em có suy nghĩ này là rất không nên, giáo sư Mai là một người có đạo đức uy tín rất cao, ông ấy nhất định rất hy vọng mỗi một sinh viên của mình đều được học thêm nhiều kiến thức hơn. Bất kỳ quyết định nào mà giáo sư đưa ra đều là đã suy nghĩ kỹ lưỡng, ai thích hợp ai không thích hợp, ông ấy đã tiến hành tuyển chọn chuyên nghiệp, làm sao có thể lén lút bàn luận về giáo viên của mình, gán cho giáo viên mình thiên vị chứ? Làm sao, mới trôi qua có vài năm từ khi cách mạng, tất cả mọi người vẫn chưa rút ra bài học phải không?"
Trong những năm đó, rất nhiều chuyên gia, học giả và giáo sư đều bị thương, hầu hết các vết thương đều đến từ chính sinh viên của họ.
Lời nói của giáo viên cố vấn vô cùng nghiêm trọng, tất cả mọi người đều im lặng, không ai dám hé răng.
"Tôi không muốn nghe những lời tương tự từ miệng bất kỳ ai nữa, đây không phải là điều mà một học sinh hợp quy cách và tôn sư trọng đạo nên nói ra."
Giáo viên cố vấn hung hăng giáo dục các sinh viên, sau đó đi tìm giáo sư Mai giải thích tình hình.
"Tôi đã hiểu rõ tình hình rồi, trước tiên tôi sẽ tự kiểm điểm, quả thật cân nhắc không được chu đáo, không chú ý đến cảm nhận của các sinh viên, lần sau trước khi lên lớp tôi sẽ giải thích rõ ràng với các em sinh viên trong lớp."
Giáo viên cố vấn ngẩn người, ý định ban đầu của anh ấy chỉ là phản ánh tình huống, cũng không phải là để giáo sư đi giải thích.
Có gì để giải thích chứ, học sinh thì nên nghe lời giáo viên, cũng giống như làm con cái phải vâng lời cha mẹ vậy.
"Thầy, tại sao thầy lại dùng từ "giải thích" nghiêm trọng như vậy, tôi đã dạy cho bọn họ một bài học rồi..." Giáo sư Mai xua tay, làm một động tác dừng lại, nhẹ nhàng nói: "Giống như Voltaire đã từng nói: "Tôi không đồng tình với những gì anh nói, nhưng tôi sẽ đấu tranh đến chết cho quyền được nói của anh”, mỗi người đều có quyền bày tỏ suy nghĩ của mình, chắn không bằng thông*, cho dù cậu chặn miệng bọn họ lại, không để cho bọn họ nói chuyện, không để cho bọn họ bày tỏ suy nghĩ, nhưng cái gai này vẫn mãi mãi nằm trong lòng bọn họ."
*‡šZFttff (đổ bất như sơ): Nguyên văn chỉ lúc trị thủy một mực chặn kín không bằng khai thông hợp lý. Ý chỉ xử lý sự vật sự việc không thể trực tiếp áp chế, mà ứng với phương thức khai thông mà đưa sự vật vào lại quỹ đạo, tránh cho bởi vị áp lực bạo ngược mà bắn ngược lại.
Giáo sư Mai sống đến bây giờ, chừng này tuổi, trải qua quá nhiều chuyện, lòng người, tính người, có thể nói là đã thấy được rất rõ ràng, chút chuyện nhỏ này ông ấy hoàn toàn không để ở trong lòng, cũng không cảm thấy có chút tức giận nào.
Ông ấy nở nụ cười, rộng lượng nói: "Chuyện này cũng không phải hoàn toàn vô nghĩa, ít nhất bọn họ có thái độ cố gắng phấn đấu vươn lên rất tốt nha, tích cực cầu tiến là chuyện tốt, điều chúng ta phải làm là để cho bọn họ biết bản thân chênh lệch ở đâu, để thúc đẩy ý chí học tập của bọn họ."