[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 272 - Chương 272: Cùng Nhau Cố Gắng (2)

Chương 272: Cùng Nhau Cố Gắng (2) Chương 272: Cùng Nhau Cố Gắng (2)Chương 272: Cùng Nhau Cố Gắng (2)

Cho dù là thế kỷ 21, ngành phiên dịch đồng thời đang thiếu hụt nhân tài, muốn đào tạo một phiên dịch viên cần tốn rất nhiều công sức, nhớ lúc trước quen được một người chị đã nói qua, số lượng phiên dịch viên đồng thời trên thế giới không vượt quá hai ngàn, trong nước lại càng khan hiếm, cô ngờ giáo sư lại để bảo cô cân nhắc về việc học ngành phiên dịch đồng thời, ở khía cạnh nào đó, đây cũng là một sự khẳng định của giáo sư đối với cô.

"Tôi rất xem trọng khả năng học tập của em, có ưu thế như vậy, nên cố gắng hơn nữa, tiến xa thêm một bước trên con đường chuyên nghiệp."

Lời nói của giáo sư khiến Đổng Giai Tuệ cảm thấy có chút ngượng ngùng, trên thực tế, lần đầu tiên nghe giáo sư nói về phiên dịch đồng thời, không có thái độ ham học hỏi, cô chọn chuyên ngành tiếng Anh phần lớn là bởi vì cô có nền tảng tiếng Anh nhất định, cảm thấy nghề nghiệp liên quan đến tiếng Anh sẽ có triển vọng rất lớn, sau này mặc dù không làm việc liên quan đến ngành nghề này nữa, ảnh hưởng đối với cô cũng sẽ không lớn.

"Dạ được, nếu giáo sư đã tin tưởng em, vậy em cũng muốn thử một lần."

Lúc này giáo sư Mai mới gật đầu mỉm cười.

"Tốt lắm, nếu đã như vậy, mục tiêu học tập của em phải được lên kế hoạch lại từ đầu, bến phía Chu Nhược Sâm tôi cũng sẽ đi tìm hiểu một chút thử xem sao."

Đổng Giai Tuệ sau khi về nhà liên nói chuyện này với Triệu Đông Lâm.

"Sau này ở trong nhà em phụ trách nấu cơm, mấy đứa nhỏ chỉ có thể nhờ anh trông coi thôi."

Lựa chọn học phiên dịch đồng thời cũng có nghĩa là Đổng Giai Tuệ sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa trong việc học tập của mình, Phóng Phóng đi học mẫu giáo, Anh Bảo lên tiểu học, còn Hắc Đản chín tuổi vì nhập học sớm một năm nên đã nhảy liên tục hai lớp, đã là tân học sinh của lớp 7 rồi. Vóc dáng Hắc Đản giống như Triệu Đông Lâm, hơn nữa ở nhà được ăn ngon, đầy đủ dinh dưỡng, so với những đứa trẻ cùng tuổi cao hơn nửa cái đầu, nhìn cũng không nhỏ hơn bao nhiêu so với mấy đứa trẻ cùng lớp.

"Được, em đặt việc học lên hàng đầu, chuyện trong nhà không cần lo lắng, không có thời gian nấu cơm cũng không sao, chỉ cần em không chê, anh cũng có thể nấu cơm được."

Đổng Giai Tuệ cảm động vòng tay ôm lấy cổ anh, dựa vào vai anh nói: "Sao anh lại tốt như vậy?"

Nhưng mà nếu như không phải chuyện bất đắc dĩ, Đổng Giai Tuệ nhất định không để cho anh nấu cơm, người nhà họ Triệu thật sự không giỏi trong chuyện nấu nướng.

Triệu Đông Lâm vòng tay ôm eo Đổng Giai Tuệ, để cô ngồi lên đùi mình, nửa thật nửa đùa nói: "Biết làm sao được, ai bảo vợ anh ưu tú như vậy, chỉ có thể cưng chiều nhiều một chút thôi."

Đổng Giai Tuệ nở nụ cười, cúi đầu hôn lên môi anh.

"Được rồi, đây là phần thưởng của anh."

"Chỉ như vậy? Không thể thêm một chút nữa được sao?"

Đổng Giai Tuệ tức giận vươn nấm đấm nhỏ đánh anh nhẹ một cái: "Anh nghĩ hay thật."

Triệu Đông Lâm cười khẽ, bế Đổng Giai Tuệ theo kiểu bế công chúa đi về phía bên giường.

"Nghe giáo sư nói em chọn học phiên dịch đồng thời?"

Sau giờ học, Chu Nhược Sâm đuổi theo Đổng Giai Tuệ để nói chuyện với cô.

"Đúng vậy, tuy rằng không biết bản thân có thể đảm nhiệm được hay không, nhưng có một số việc nếu không ép bản thân làm sẽ vĩnh viễn không biết đáp án như thế nào." Chu Nhược Sâm gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy, vì vậy, sau này chúng ta cùng nhau cố gắng."

"Ừm, được, trên con đường gian nan, thêm nhiều bạn bè đồng đội thì sẽ không sợ khổ."

Chu Nhược Sâm cúi đầu cười, trong nụ cười lại mang theo một tia chua xót ngay cả chính mình cũng không nhận ra được.

Anh ấy ngưỡng mộ Đổng Giai Tuệ, ngưỡng mộ tài năng và sự khéo léo của cô, ngưỡng mộ vẻ xinh đẹp của cô, nhưng từ ngày quen biết cô, cô đã trở thành vợ của người khác, cắt đứt tất cả suy nghĩ của anh ấy.

Chu Nhược Sâm từng cố gắng dùng những đạo đức luân lý để kìm nén lòng mình, nhưng loại tình cảm này, lại càng kiêm chế càng khó quên, cuối cùng, cô trở thành nốt ruồi son *trong lòng anh ấy, không thể chạm vào cũng không thể quên đi.

*Nốt ruồi son: ám chỉ những người để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm, người tâm tâm niệm niệm trong lòng người khác, nhớ mãi không quên như mối tình đầu vậy đó.

Ví dụ giống như bây giờ, anh ấy rất muốn nói chuyện với cô, cũng rất vui vẻ khi nói chuyện với cô, nhưng anh ấy lại không dám nhìn cô, không dám nhìn vào mắt nhau, sợ tình cảm của mình nhịn không được từ trong mắt lộ ra ngoài, không có nơi nào để che giấu. ...

Nửa tháng sau sinh viên khoa Tiếng Anh lớp 77 phát hiện, Đổng Giai Tuệ và Chu Nhược Sâm bắt đầu thường xuyên vắng mặt trong chương trình giảng dạy của lớp, sau khi tìm hiểu mới biết được, hai bạn học này đang tiến hành học để được đào tạo chuyên sâu.

"Giáo sư cũng quá thiên vị rồi? Chuyện tốt gì cũng chỉ nghĩ đến hai người bọn họ, chúng ta cũng là học sinh của ông ấy, vì sao phải bên nặng bên nhẹ chứ?"
Bình Luận (0)
Comment