Chương 276: Nghĩ Kế (2)
Chương 276: Nghĩ Kế (2)Chương 276: Nghĩ Kế (2)
Nói cách khác, những vùng đất hoang, núi có thể có được thông qua phương thức nhận khoán.
Đổng Giai Tuệ sợ trả lời chậm, sẽ làm chậm trễ thời gian, vì vậy đã gọi điện thoại cho ủy ban thôn Đại Vũ, bảo người nhắn cho anh trai mình, đúng ba giờ chiều gọi điện thoại cho anh ấy.
"Em tôi nhờ người nhắn lại sao?"
Người của ủy ban thôn tìm được Đổng Ái Hoa đang ở ngoài ruộng, Trần Quế Hương từ xa đã thấy được, nhưng lúc đó không lập tức đi qua, mà là về nhà mới hỏi.
"Dạ đúng ạ, bảo con ba giờ chiều đến ủy ban làng để nhận điện thoại."
Đổng Ái Hoa cầm chén cơm một ngụm lớn, sáng sớm đã ra ruộng làm việc, anh ấy đã cảm thấy đói bụng lâu rồi.
"Tiên điện thoại rất đắt, em gái gọi một cuộc điện thoại cũng phải tốn không ít tiên đi."
"Hừ, em gái vì các con, có lúc nào tiếc tiền đâu chứ?"
Lưu Tú Vân lanh mồm lanh miệng, thuận miệng nói một câu liền bị mẹ chồng mắng, cô ấy biết lời mình nói quả thật không đúng, nhanh chóng bào chữa lại.
"Ai da, mẹ, con lỡ miệng, nói sai rồi, con đương nhiên biết em gái tốt với chúng con, mỗi lần vê nhà mẹ đều cho mọi người rất nhiều đồ, cả thôn cũng không tìm được đứa con gái nào hiếu thảo như em gái."
Lưu Tú Vân bổ sung xong, Triệu Lệ Quyên cũng phụ họa theo: "Không phải sao, trong thôn ai mà không hâm mộ sự may mắn của mẹ chứ."
Trân Quế Hương lúc này mới nở nụ cười. "Mẹ may mắn không chỉ bởi vì có con trai con gái hiếu thảo, cũng bởi vì nhà chúng ta có được ba cô con dâu hiểu chuyện, mẹ vẫn luôn nói chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, cuộc sống nhà chúng ta chỉ có thể càng ngày càng tốt chứ không phải càng ngày càng tệ."
Ba cô con dâu đồng loạt gật đầu, nhưng trong lòng mỗi người nghĩ như thế nào, cũng chỉ có các cô ấy biết được.
Trước ba giờ chiều, Đổng Ái Hoa đến ủy ban thôn chờ điện thoại, đúng ba giờ, điện thoại của Đổng Giai Tuệ đã gọi tới.
"Anh, nhà nước hiện tại rất ủng hộ việc trồng trọt đất hoang, anh đi tìm anh Hạo Điền, hỏi thăm một chút giá khu đất hoang mà chúng ta nhận khoán, còn có chỗ sườn núi kia."
Trước tiên là hỏi giá, sau đó dựa theo tình hình kinh tế của gia đình để xem có thể nhận khoán được bao nhiêu.
Đương nhiên, nếu như điều kiện kinh tế trong nhà nhất thời không có đủ, Đổng Giai Tuệ cũng có thể hỗ trợ được một chút, gần đây nhờ có công việc phiên dịch cô cũng kiếm được mấy trăm đồng.
"Còn nữa, anh phải nói với anh Hạo Điền, chúng ta nhận khoán thì phải ký hợp đồng, nhất định phải ký hợp đồng dài hạn mới được, dù sao trồng trọt là một khoản đầu tư dài hạn, không thể chúng ta vừa mới trồng thì đã hết hạn, cuối cùng lại cho người khác hưởng lợi."
Ý của Đổng Giai Tuệ nói Đổng Ái Hoa hoàn toàn hiểu được, chờ hai người nói xong, cúp điện thoại liền đi đến nhà Đổng Hạo Điền.
"Nhà các anh muốn nhận khoán vùng đất hoang, núi hoang ở trên đội?"
Đổng Hạo Điền thế nào cũng không ngờ được Đổng Ái Hoa là vì chuyện này mà tìm tới cửa, đất nông nghiệp trong thôn vừa mới chia xong, Đổng Ái Hoa lại nghĩ đến mấy mảnh đất hoang kia. "Đúng vậy, tôi thấy trên đội có không ít đất hoang, để trống cũng là không làm gì, không bằng sử dụng để trồng những thứ khác."
Đổng Hạo Điền hút một hơi thuốc suy nghĩ một chút, những mảnh đất trống đều không thích hợp cho cây sinh trưởng, hơn nữa còn cần rất nhiêu sức người sức của để dọn dẹp, giữ lại cũng không có ích gì, nếu Đổng Ái Hoa muốn, cho anh ấy nhận khoán cũng có vấn đề gì, nhưng anh ta cũng không có đưa ra câu trả lời nhất định ngay lập tức.
"Trước nay chưa từng có ví dụ nào về việc này, cho dù là tôi đội trưởng cũng không thể nói suông vậy được, như vậy đi, tôi tìm mấy chú bác trong đội hỏi một chút, xem thử ý kiến của mọi người."
Đổng Ái Hoa gật đầu.
"Giá đừng quá cao, số tiền quá cao tôi cũng không bỏ ra được, chúng tôi có bao nhiêu thì làm bấy nhiêu thôi."
Sau khi Đổng Hạo Điền đi, Triệu Cúc Hoa đi lại đây hỏi.
"Nói muốn mấy mảnh đất hoang trên đội."
"Theo em đoán, đây nhất định là ý kiến của Đổng Giai Tuệ và Đông Lâm nghĩ ra, người ta là sinh viên đại học, trong đầu có rất nhiều cách để kiếm tiền, nếu không, chúng ta cũng làm theo nhận khoán một ít, bọn họ trông cái gì thì chúng ta cũng trông cái đó?"
Nghe vợ nói, không thể phủ nhận, Đổng Hạo Điền có chút động lòng, nhưng anh ta suy nghĩ một chút vẫn từ chối, cảm thấy như vậy có chút không đạo lý lắm, da mặt dày phải bao nhiêu mới dám làm chứ?
Vài năm sau, ba anh em Đổng Ái Hoa bởi vì trồng trọt và chăn nuôi thành công, nhảy vọt trở thành hộ giàu có nhất trong thôn, đi trước một bước trờ thành vạn nguyên hộ*, Triệu Cúc Hoa vẫn luôn phàn nàn chồng thiếu quyết đoán và phải giữ thể diện cho bằng được, nếu không nhà mình cũng đã sớm giàu lên được rồi. *vạn nguyên hộ: hộ gia đình có tiền tiết kiệm hoặc thu nhập hàng năm từ 10. 000 nhân dân tệ trở lên