[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 277 - Chương 277: Đồi Núi Kia Chúng Ta Thầu (1)

Chương 277: Đồi Núi Kia Chúng Ta Thầu (1) Chương 277: Đồi Núi Kia Chúng Ta Thầu (1)Chương 277: Đồi Núi Kia Chúng Ta Thầu (1)

Về phần bản thân Đổng Hạo Điền, ngoài miệng không nói, mỗi ngày trước khi đi ngủ cũng nhịn không được hối hận lựa chọn lúc trước của mình, bởi vì vậy mà có bệnh hay bị mất ngủ.

Cũng may anh ta rút được kinh nghiệm, bỏ lỡ cơ hội này, nắm chặt cơ hội phía sau, thầu công trình, mở quán ăn, làm bất động sản, đến giữa những năm 90, tài sản đã tích lũy được mấy chục triệu.

Buổi sáng, Đổng Hạo Điền liền cho Đổng Ái Hoa câu trả lời, hợp đồng thuê đất hoang hàng năm với tiền thuê là mười hai tệ một mẫu, ở vùng núi thì là năm tệ một mẫu.

"Đây là kết quả mọi người cùng nhau thương lượng, nếu cậu thuê nhiều hơn thì có thể giảm giá."

Cái giá này không phải nhắm mắt nói bừa, mà đã trải qua tính toán hợp lý.

Thời buổi này, vẫn chưa có lúa lai, năng suất lúa mì và lúa nước cũng không cao, khoảng một mẫu đất làm ra được hai, ba trăm cân, trong đó một nửa phải để nộp thuế.

Tính theo giá thị trường, một xu sáu một cân, 300 cân lúa mạch cũng mới chỉ bán được 48 tệ, trừ đi tiền thuế, rồi lại trừ đi công phân bón, còn lại thu vào cũng không nhiều, chưa kể đây lại là đất hoang, không phải đất canh tác đàng hoàng.

Còn về tiền thuê đất trên núi thì càng không thể cao được, diện tích lớn như vậy, trừ kiếm củi bắt gà rừng thỏ hoang thì hoàn toàn không có tác dụng gì.

Khai phá cũng chỉ là lãng phí thời gian, tốn công dọn dẹp, cho người khác thuê còn có thể kiếm được tiền, cho thuê hợp đồng thật tốt mà, mỗi năm nhắm mắt lại đều kiếm được một khoảng tiền, không lỗ.

"Như vậy..." Đổng Ái Hoa tính tính, tiền tiết kiệm trong nhà có hơn 3000 tệ, già trẻ cả nhà dành dụm được ngần ấy năm mới tích cóp được.

Có số tiền tiết kiệm ấy, vốn đang cảm thấy mình bận rộn làm việc như vậy cũng không lãng phí, ít nhất là hơn một nửa số người trong thôn, nếu không làm việc đứng đắn thì kiếm tiên cũng không thuận lợi.

Hơn 3000 tệ, còn không đủ để ký hợp đồng đất trong một năm, còn phải mua cây ăn quả, mua hạt giống, mua bột cá, phân bón. Đổng Giai Tuệ còn nói, đừng hy vọng có thể kiếm được tiền vào năm đầu tiên, đây là kế hoạch lâu dài, ít nhất phải chờ đến năm thứ hai mới có thu vào.

"Vậy để tôi về thương lượng với người nhà về tiền thuê."

Đổng Ái Hoa về nhà nói với gia đình trước, ý kiến của mọi người là, đất hoang thuê 50 mẫu là được, nhiều quá cũng làm không hết, vùng núi cùng càng phiên toái, tuy rằng giá đất hoang rẻ thì cũng không cần nhận thầu nhiều, mấy chục mẫu là ổn rồi.

Đổng Ái Hoa lại đến văn phòng ủy ban thôn để gọi điện cho Đổng Giai Tuệ, đem tình huống hiện giờ và ý kiến của gia đình nói cho Đổng Giai Tuệ.

Để tiện liên lạc, Đổng Giai Tuệ để lại hai số điện thoại cho Đổng Ái Hoa, một số là ở phòng thường trực của trường học, một số là ở cửa hàng gần nhà. Đổng Ái Hoa đoán thời gian này Đổng Giai Tuệ đang ở trường học, gọi điện thoại nói với người ở đầu dây bên kia, không ngờ thật sự gặp được cô.

"Em gái, tình hình là như vậy đấy, em nói xem nhà mình nên nhận thầu bao nhiêu mẫu đất thì thích hợp."

Đổng Giai Tuệ không đồng ý chỉ nhận thâu mấy mẫu đất ở vùng núi, có lẽ mọi người đã quen chỉ nhìn thấy cái trước mắt, chỉ nhìn thấy nhiều người thất bại nên không cảm thấy có thể dựa vào nó để tạo ra tài phú gì, nhưng với tư cách là linh hồn người đời sau, cô hiểu biết rất nhiều vụ làm giàu dựa vào đất đai.

"Anh à, đất hoang nhận thâu mấy chục mẫu đất thì em không có ý kiến, nó quá rộng và cần đầu tư rất nhiều sức người sức của, lấy năng lực hiện tại của chúng ta không đủ để đảm nhiệm. Nhưng em đề nghị là vùng núi anh nên nhận nhiều thêm một ít, trên núi ngoại trừ có thể trồng cây ăn quả, về sau còn có thể trồng lá trà, cũng gồm cả chăn nuôi nông nghiệp, nuôi gà nuôi cừu, đó chẳng phải là đồng cỏ thiên nhiên à?”

"Hiện tại tư tưởng mọi người vẫn chưa mở rộng ra xa, chúng ta nhận thầu là chúng ta được tiện nghi. Mấy năm sau, thậm chí là mấy chục năm sau, nếu muốn nhận thầu đất sẽ không còn giá rẻ như vậy nữa đâu."

Đổng Giai Tuệ nhớ cô đã từng đọc một chuyên mục giáo dục và khoa học nông nghiệp, kể về câu chuyện một người nông dân chuyên nghiệp làm thế nào để nuôi lợn rừng.

"Nếu trong nhà không có đủ tiền, ở chỗ em còn có một ít, qua mấy ngày nữa em sẽ về một chuyện, mang về cho anh nhé?"

"Em sẽ về nhà à?"

Đổng Ái Hoa vốn muốn hỏi Đổng Giai Tuệ trở về làm gì, sau đó lại nhớ ra chị cả nhà chồng Đổng Giai Tuệ sinh con, có lẽ là vì chuyện này.

"Chị cả nhà chồng em vừa tròn tháng, em trở về xem."

Quả nhiên, Đổng Giai Tuệ là vì chuyện này mới trở về.

Ở trường học có quá nhiều việc, hết đào tạo nghiệp vụ phiên dịch thì là thực tập tỉnh ủy, còn có chủ trì và biểu diễn tiệc tối Nguyên Đán, cũng phải tìm cách dành thời gian ra.
Bình Luận (0)
Comment