Chương 282: Giới Thiệu (3)
Chương 282: Giới Thiệu (3)Chương 282: Giới Thiệu (3)
Ý tưởng là do cô nói ra, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, nếu lỡ như cuối cùng không thể kiếm được tiền còn phải bồi tiền vào, vậy cô sẽ áy náy đến chết mất.
*Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ
Cô rốt cuộc không phải chuyên ngành kinh tế học, xã hội học, tất cả ý tưởng đều dựa vào những hiểu biết chủ quan của mình, cũng không có số liệu chuyên nghiệp để chống đỡ.
Người phát đạt nhờ nông nghiệp không ít, nhưng lỡ như thời gian này, địa điểm này không thích hợp để làm thì cô còn có thể tìm ai để nói rõ lí lẽ đây?
Trần Quế Hương hiểu ý của con gái, cực kỳ cảm động vỗ tay con gái.
"Mẹ biết, mẹ hiểu, mặc kệ nói như thế nào, có nhiều đất như vậy mà, nếu trồng cây này không được thì chúng ta trồng thứ khác cũng được, như nhau cả, vẫn luôn có cách để kiếm được tiền mà."
Ở điểm này, Trần Quế Hương vẫn là rất lạc quan.
Bà ấy một đường đi từ xã hội cũ đi tới, xã hội cũ có địa chủ có trung nông và bần nông, trong hiểu biết của bà, có đất chính là có tiền. Tại sao địa chỉ có thể gọi là địa chủ, còn không phải bởi vì nhiều đất à?
Hiện tại trong nhà trừ mười mẫu đất thôn phân cho, thì còn có 50 mẫu đất hoang, hơn bảy trăm đất núi, hoàn toàn là cấp bậc 'địa chử.. ...
"Chuyện nhà họ Lý, anh nghĩ là như thế nào?”
Trên đường từ nhà mẹ đẻ trở về, Đổng Giai Tuệ nói với Triệu Đông Lâm về chuyện nhà họ Lý.
Lúc trước giúp mở tiệm cơm là vì để cho chị cả được sống tốt, hiện tại người nhà họ Lý ngồi ngư ông đắc lợi, Đổng Giai Tuệ tự nhiên không vui. Nhưng nhà họ Lý là nhà chồng chị cả, Đổng Giai Tuệ không muốn tự mình nói ra, phải nghe xem ý kiến Triệu Đông Lâm như thế nào.
Triệu Đông Lâm tự nhiên oán hận nhà họ Lý, khi chị cả cân người giúp đỡ nhất thì không ai duỗi tay ra, hiện tại chạy tới là có ý gì? Anh rể hẳn là biết, nhưng quá mức thành thật trung hậu, loại tính cánh này có chỗ tốt của nó, nhưng chỗ xấu cũng không ít, rất dễ dàng sẽ có hại.
Một mình anh rể có hại thì cũng thôi đi, chị cả, cháu trai cháu gái ngoại cũng có hại cùng, vậy không phải điều Triệu Đông Lâm muốn nhìn thấy.
"Để anh đi tìm bọn họ nói chuyện, em cũng đừng để tâm, đừng tức giận nữa."
Tiệm cơm thiếu người tuyển thêm nhân viên tới giúp, người nhà họ Lý cần phải rời đi. Đây là làm buôn bán, không phải làm từ thiện, nếu thật sự cho bọn họ vào làm, tiệm cơm cũng đừng mở nữa, trực tiếp đóng cửa cho xong việc.
Nếu Triệu Đông Lâm đã nói như vậy, Đổng Giai Tuệ đúng thật là không quan tâm, dù sau trước khi đi thì người nhà họ Lý đã đi rồi.
"Đông Lâm, đều do anh, cuối cùng vẫn là tạo thêm phiền toán cho các em."
Triệu Đông Lâm suy nghĩ hơi phức tạp võ vỗ vai Lý Vượng Bình, thiên ngôn vạn ngữ* chỉ hóa thành một câu an ủi.
*Thiên ngôn vạn ngữ: Ngàn vạn lời muốn nói
"Anh rể, đừng nghĩ nhiều quá, chỉ cần chăm sóc chỉ cả, chăm sóc mấy đứa trẻ thật tốt là được. Chúng ta đều là người một nhà, không có gì gọi là phiền toái hay không phiền toái cả."
Nói cách khác, cho dù là mở tiệm cơm cũng được, hay là ra mặt giải quyết chuyện người nhà họ Lý cũng được, tất cả mọi chuyện anh làm đều không phải vì Lý Vượng Bình, mà là chỉ cả Triệu Thải Hà, với cả Đại Nha, Nhị Bàn và Lâm Lâm.
Suy nghĩ của Lý Vượng Bình không phức tạp như vậy, cũng không có nghe ra thâm ý của Triệu Đông Lâm, chỉ biết Đông Lâm không hề trách anh ấy, cũng đã làm anh ấy rất vui.
Tối hôm qua Triệu Thải Hà đã biết việc này, khóc đến nửa đêm, nói rất nhiều chuyện ngày trước, như là mấy chị em dâu ức hiếp cô ấy như thế nào, ức hiếp Lý Vượng Bình như thế nào, cô ấy vừa chăm sóc con cái còn phải đi kiếm việc làm như thế nào, khi trở về ngay cả thức ăn nóng cũng không được ăn.
Lý Vượng Bình vò đầu bứt tai an ủi, thê nói sau này cho dù cuộc sống nhà mình có tốt hay xấu như thế nào cũng sẽ không để mấy anh em của anh ấy nhúng tay vào, Triệu Thải Hà lúc này mới ngừng khóc.
"Anh cũng đừng trách em tàn nhẫn, nhiều năm như vậy, tim em thật sự đã băng giá, giá mà trước kia bọn họ tốt với em dù chỉ một tí tẹo thôi em cũng sẽ không phân chia rõ ràng với bọn họ như vậy."
"Anh biết, anh không trách em."
Anh ấy nào dám trách vợ chứ, chỉ bằng điều kiện của vợ, gả cho anh ấy đã coi như gả thấp rồi, nếu muốn trách cũng chỉ trách mình không có bản lĩnh, mười mấy năm này cũng vẫn chưa để cho cuộc sống của vợ được tốt lên.
Như lớn cậu em vợ nói, làm người phải biết phân biệt đúng sai, phải biết tự quyết định điều gì tốt không tốt đối với bản thân, không thể suốt ngày bị người khác nắm mũi dắt đi.