[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 285 - Chương 285: Cô Dâu Mới (3)

Chương 285: Cô Dâu Mới (3) Chương 285: Cô Dâu Mới (3)Chương 285: Cô Dâu Mới (3)

Thêm cả, chờ mười con dê kia trưởng thành cũng sẽ có rất nhiều tiền thu vào, chỉ tính hai hạng này thôi là có thể kiếm về được một nửa tiền thuê.

Chu Ngân Đệ là thật bội phục cô em chồng nhà mình, lúc trước là cô đề nghị gia định ký hợp đồng đất, lập tức ký hợp đồng 35 năm, lúc đó cô ấy còn ngại thời gian quá dài, hiện tại nhìn xem thì hận không thể ký thêm mười năm mới được.

Quý Chấn Phong lái ô tô tới, ăn mặc bộ quân áo mới, ngực trái cắm bông hồng đỏ thể hiện thân phận là chú rể của anh, phù rể là một đồng chí cùng đội, vì để không đoạt phong thái của chú rể nên không có mặc quần áo mới, chỉ mặc một bộ kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh đen.

Đi cùng còn có mấy đồng chí khác, lái chiếc ô tô khác, đến giữ thể diện cho đội trưởng.

"Chú rể tới rồi, chú rể tới rồi!"

Người lớn hài tử đều cưới tươi, mấy đứa trẻ vỗ tay vây quanh bọn họ hát bài đồng dao: "Tân lang quan, cưỡi ngựa trắng, ngực cắm đóa hoa đỏ thẫm. Tân nương tử, mặc hồng y, trên đầu là khăn voan đỏ..."

Đồng chí phù rể cười đứng ở cửa chia kẹo, mấy đứa trẻ ngừng hát, đều chạy tới tranh kẹo.

"Oa, oa oa, kẹo, kẹo này ăn rất ngon."

"Mình từng ăn một lần rồi, là ba mang từ trong thành đến cho mình đó."

Còn có mấy đứa nhỏ vừa lấy được kẹo đã gấp không chờ nổi nhét vào miệng, ngay lập tức đã bị chinh phục bởi vị ngọt ngào kia.

Triệu Đông Lâm và Triệu Đông Hà ở trong sân, Quý Chấn Phong đi tới, Triệu Đông Lâm võ võ bờ vai của anh.

"Chúc mừng." "Cảm ơn."

Nói xong, hai người nhìn nhau cười.

Nhà chính, Đổng Giai Tuệ ngồi cùng Trương Xảo Nhi và Triệu Mãn Trụ, đôi vợ chồng già nhón chân chờ mong nhìn ra ngoài phòng, nghe thấy Quý Chấn Phong tới, Trương Xảo Nhi liền không ngồi được, nhìn chung quanh chờ con rể tương lai vào. Đợi Quý Chấn Phong đến gần, quần áo đoan trang, khi vũ hiên ngang, đó chính là người để dựa của nửa đời sau của con gái, thật xứng đôi. Trong lòng Trương Xảo Nhi vừa vui mừng, vừa không nỡ, nước mắt không nhịn được rơi ra.

"Mẹ, có phải mẹ đang rất hạnh phúc không, khóc luôn rồi kìa."

"Còn không phải vậy à, mẹ đang rất hạnh phúc."

Quý Chấn Phong dẫn người đi vào, khom lưng với Trương Xảo Nhi và Triệu Mãn Trụ, nói: "Ba, mẹ, con tới đón Mỹ Hương qua cửa."

Vừa chưa dứt lời, nước mắt Trương Xảo Nhi lại rơi xuống.

"Ai, được rồi, Mỹ Hương đang ở trong phòng đó."

Triệu Mãn Trụ nắm tẩu thuốc, không biết là hạnh phúc hay đau lòng, giọng nói hơi run rẩy, còn hơi khàn.

Trong phòng, Mỹ Hương khẩn trương ngồi ở giường, phù dâu Tân Thanh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn thấy Quý Chấn Phong vào nhà chính, lại nhìn thấy Quý Chấn Phong đi từ nhà chính vào phòng này.

"Mỹ Hương, tới rồi, tới rồi."

Triệu Thải Hà ôm Lâm Lâm cười đứng ở bên cửa sổ, quay đầu lại cười nói: "Hôm nay Chấn Phong thật đúng là rất đẹp trai, hai người các em, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi."

Những lời này giúp Mỹ Hương giảm bớt cảm xúc khẩn trương của Mỹ Hương, chờ khi Quý Chấn Phong đẩy cửa tiến vào, Mỹ Hương đang cúi đầu cười nhạt. Giờ khắc này, trong mắt Quý Chấn Phong không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác ngoài cô dâu xinh đẹp tuyệt trần trước mắt.

"Khụ Khụ.'"

Tần Thanh ho khan một tiếng, gọi Quý Chấn Phong quay trở về hiện thực, Mỹ Hương cũng đỏ bừng mặt ngẩng đầu, tâm mắt hai người chạm vào nhau giữa không trung, lại lần nữa ngẩn ngơ.

Mọi người che miệng cười, còn có người trực tiếp mở miệng trêu ghẹo.

"Chú rể nhìn cô dâu đến ngây người rồi kìa."

"Cô dâu đẹp như vậy, phải tôi tôi cũng ngây người ấy chứ."

"Chú rể này cũng rất đẹp trai đó."

Tần Thanh cố nén cười đứng ở trước mặt hai người, nói với Quý Chấn Phong: "Cô dâu đâu có dễ mang đi như vậy chứ, anh phải thể hiện một chút mới được."

Quý Chấn Phong gật đầu: 'Vậy là đương nhiên, tôi đã sẵn sàng."

Anh ấy nghiêng đầu nhìn về phía phù rể Từ Tri Ý, Từ Tri ý ngay lập tức hiểu ý, từ trong túi móc ra hồng bao (như túi tiền lì xì á) nhét vào trong tay Tần Thanh. Tần Thanh sửng sốt, Quý Chấn Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

"Ai bảo cậu cho như vậy, cậu phải cho từ từ, từng chút một chứ."

"Đứa trẻ này thật chân thành mà."

"Còn khôn phải à, nào có ai cho cả bao lì xì như vậy."

"Xem cậu ấy khoẻ mạnh kháu khỉnh, cũng không giống tên ngốc."

Từ Tri Ý cuối cùng cũng biết chuyện mình làm rất ngốc, nhưng cũng không thể lấy lại về từ tay của phù dâu, cậu ấy xấu hổ sờ gáy.

"Giờ lành sắp tới rồi, cô dâu chú rể mau đi kính tra cho cha mẹ."

Quý Chấn Phong đỡ Mỹ Hương đi tới nhà chính.

Trương Xảo Nhi đã khóc đỏ mắt, Triệu Mãn Trụ cũng đang không ngừng hút thuốc, nhìn thấy con gái con rể đi tới, Triệu Mãn Trụ vội tắt tẩu thuốc đi.

Sau khi kính trà, Quý Chấn Phong liên mang theo Mỹ Hương đi, hai mẹ con lưu luyến lôi kéo tay nhau.

"Mẹ chỉ là không nỡ, từ nhỏ mẹ thương con nhất, thời gian con ở bên cạnh mẹ cũng là lâu nhất..."
Bình Luận (0)
Comment