[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 305 - Chương 305: Tất Cả Đều Giỏi (3) Hoàn

Chương 305: Tất Cả Đều Giỏi (3) Hoàn Chương 305: Tất Cả Đều Giỏi (3) HoànChương 305: Tất Cả Đều Giỏi (3) Hoàn

Cậu thích chơi bóng rổ, mẹ còn từng nói, thiếu niên chơi bóng rổ rất ngầu, rất đẹp trai. Nhưng mà cậu không thích mình lớn lên đẹp quá mức, khi còn nhỏ người ta vẫn luôn cho rằng cậu là bé gái, cho lên cậu mới muốn phơi nắng cho đen đi, cho cơ thể rắn chắc hơn. Nhưng khổ cái là cậu phơi nắng không đen được, các bạn khác phơi cả mùa hè đã đen thui, mà cậu lại không thay đổi chút nào, thậm chí càng trắng ra, so sánh như vậy quả thực chính là hạc trong bầy gà.

Cậu lúc này, tựa như đồng ruộng xanh miết buổi sáng sớm, trắng trắng, xanh mượt, thanh xuân tràn trề sức sống, làm người ta nhớ đến màu xanh dưới ánh mặt trời, tràn đây sức sống và hy vọng.

Triệu Hân Nghi từ nhỏ thương cậu em trai này nhất, sau khi em trai tiến vào tuổi dậy thì thì không đáng yêu như khi còn nhỏ, hiện tại lại nghe thấy em trai làm nũng mình thì sao Triệu Hân Nghi có thể chịu được.

"Được, em muốn ăn thì chị làm cho em ăn."

Triệu Hân Nghi năm nay mười bảy, đang học cấp 3, anh trai Triệu Trác Quân đã thi đỗ Đại học Thanh Hoa, bởi vậy áp lực đè lên Triệu Hân Nghi rất lớn, cô muốn như anh mình, thi đỗ vào một trường đại học tốt.

Thanh Cực Kỳ là trường học cũ của anh trai, đại học Ngô Đông là trường học cũ của ba mẹ, hai trường học này đều là nguyện vọng của cô, kỳ thật người nhà hy vọng cô thi vào đại học Ngô Đông hơn. Bởi vì cô là con gái, người nhà không yên tâm cho cô xa nhà, ở với ba mẹ sẽ yên tâm hơn.

Một bắt mì thịt thái sợi, Triệu Trác Duệ ăn một mạch hết sạch, cuối cùng ngửa đầu nằm trên ghế võ cái bụng mình, tỏ vẻ vừa lòng. Triệu Hân Nghi cười nhạo: "Xem em đi, giống cái gì chứ, như ông cụ luôn ý."

Triệu Trác Duệ bất mãn trả lời: "Chị thì biết cái gì cứ, cái này người ta gọi là có khí chất đàn ông." "Khí chất đàn ông đâu giống bộ dạng ông cụ non này của em chứ, như ba và anh mới gọi là có khí chất đàn ông chứ."

Triệu Trác Duệ vừa nghe đã nhụt chí, thiếu niên mà, luôn muốn ăn mặc như người lớn, cậu cũng coi ba và anh như là tấm gương, nhưng mà khi nào cậu mới có thể giống như ba và anh chứ? Không giận tự uy (tự có khí thế, uy nghiêm), khiến người ta không dám coi khinh. Haizz, thật đau đầu mà.

Màn đêm buông xuống, Triệu Hân Nghi và Triệu Trác Duệ làm bài tập của mình ở trong phòng, ôn tập bài cũ. Gia đình nhà họ Triệu tràn ngập bầu không khí căng thẳng của học tập, mấy đứa trẻ này cho dù nghịch ngợm hay chơi đùa như thế nào thì cũng phải làm xong bài tập rồi. Hơn nữa, mỗi lần thi cử xếp hạng đều chưa bao giờ dưới mười, mà đây là đã hạ thấp yêu cầu rồi đấy.

Một khi Triệu Trác Duệ, Triệu Trác Minh phản đối, thì chỉ cân Đổng Giai Tuệ hoặc là Triệu Đông Lâm nói một câu nhàn nhạt: "Anh các con năm đó chính là thủ khoa."

Chỉ một câu, đảm bảo hai đứa trẻ trở nên ngoan ngoãn.

Chờ sau khi Triệu Trác Duệ cũng thi đậu Đại học Thanh Hoa, bởi vì vẻ bề ngoài đẹp trai, cá tính rộng rãi mà quan hệ ở trường học rất rộng. Khi có người tới hỏi sao cậu học giỏi vậy, cậu luôn thở dài một hơi.

"Mình đều bị ép buộc đó. Nếu cậu cũng có cha mẹ là học sinh giỏi, anh cậu là học sinh giỏi, chị cậu là học sinh giỏi, cả nhà cậu đều là học sinh giỏi thì cậu không thể không học tập, không thể không trở nên ưu tú. Nếu mà thi không tốt sẽ có cái loại cảm giác giống như bị phạm tội bắt đi cải tạo lao động ý, ở nhà hoàn toàn không dám ngẩng đầu."

Tuy là nói đùa, nhưng đúng thật là như vậy.

Người học kém nhất nhà họ Triệu chính là Triệu Trác Minh, ai bảo cậu ấy có một người cha giàu có, chính là phú nhị đại (đời thứ hai của nhà giàu tự lập nghiệp) danh xứng với thức. Tiền cha cậu ấy kiếm được, cho dù cậu có dùng sức tiêu cả đời cũng không hết được. Chính vì vậy, Triệu Trác Minh thi vào đại học Công Nghệ, học chuyên khoa kiến trúc, dự định sau khi tốt nghiệp sẽ vào công ty bất động sản của ba mình làm Thái Tử, người Triệu Trác Duệ hâm mộ nhất chính là người anh họ này.

Đương nhiên, đây đều là chuyện tương lai, quay lại năm 1990.

Triệu Đông Lâm và Đổng Giai Tuệ đều là người bận rộn, hôm nay lại khó khăn lắm mới được trở về một chuyến.

Triệu Đông Lâm hiện là Ủy viên Ban Thường vụ Tỉnh ủy Ngô Đông và trưởng khi phát triển kinh tế tỉnh. Trong mười năm qua, anh đạt được rất nhiều thành tựu trong lĩnh vực kinh tế.

"Ba, mẹ, ba mẹ vê rồi."

Triệu Hân Nghi nhìn thấy ba mẹ đi vào sân, vui sướng chạy từ trong phòng ra, thân thiết ôm cánh tay Đổng Giai Tuệ.

"Con và em trai ăn cơm chưa?”

Triệu Hân Nghỉ cười lắc đầu: "Con chưa ăn, còn thằng nhóc kia vừa trở về đã kêu đói, bảo con nấu cho bát mì, nhưng mà cái bụng nó như không đáy, lúc này không chừng đã lại đói rồi."

Khi nói chuyện, Triệu Trác Duệ cũng từ trong phòng đi ra.

"Ba, mẹ."

Đối với đứa con trai này, Triệu Đông Lâm càng nghiêm khắc, bởi vậy Triệu Trác Duệ rất sợ ba. Lúc này, ánh mắt Triệu Đông Lâm nhẹ lướt qua, Triệu Trác Duệ đột nhiên không hiểu làm sao cảm thấy hình như bản thân đã làm sai chuyện gì.

"Ba, con làm xong bài tập rồi, cũng đã chuẩn bị bài, kỳ thi lân này con sẽ đứng thứ nhất. Ở trường học con kính thầy cô, yêu bạn học, con không phạm sai gì phải không?”

Đổng Giai Tuệ phụt một tiếng bật cười, cô quay đầu lại nhìn chồng. Chức vị của anh thăng ngày càng cao, mặt cũng càng thêm đen, như Bao Công ý, khó trách con trai vừa thấy anh liền giống như chuột thấy mèo.

"Ba con là như vậy mà, nếu con mà phạm sai lầm thì ba con không chỉ trừng mắt nhìn con thôi đâu, sẽ đi lấy gậy đánh con đó."

Triệu Trác Duệ khó chịu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quả thực là giáo dục phát xít..."

Đến khi ánh mắt Triệu Đông Lâm lại chuyển qua, Triệu Trác Duệ vội vàng câm miệng chạy vê phòng, chỉ bởi vậy mà cậu đã bỏ lỡ ý cười trên khóe miệng Triệu Đông Lâm.

Người nhà hiếm khi có một bữa cơm quây quần bên nhau, Đổng Giai Tuệ hâm nóng thức ăn giữa trưa, rồi lại xào hai món mới.

"Hai con ăn nhiều một chút, đang trong giai đoạn phát triển, rau dưa, protein cần phải bổ sung, không thể kén ăn, như vậy mới có thể cao lên được."

"Mẹ, con đã một mét sáu bảy, con không cần cao thêm nữa đâu."

Con gái cao một mét sáu bảy đúng là không lùn, cao hơn nữa sẽ là 1m7, Triệu Hân Nghi không thích mình quá cao.

"Không sao cả, con gái bình thường đến 18 tuổi sẽ không cao thêm nữa, con như vậy là vừa vặn rồi."

Đổng Giai Tuệ an ủi con gái rồi nhìn con trai đang và cơm ăn: "Nhưng mà con đó, Trác Duệ, phải chơi bóng rổ nhiều hơn, uống nhiều sữa bò, ba và anh con đều cao 1m8, con không thể phá gen đấy."

Triệu Trác Duệ sặc cơm, vỗ ngực ho khụ khụ, ho xong cậu vừa đau lòng vừa lên án nói: 'Mẹ, con mới 13 tuổi, cao gần nhất lớp, có phải yêu cầu của mẹ đối với con quá cao không?”

Triệu Đông Lâm nhìn qua, cậu đặt đũa xuống, khí thế Triệu Đông Lâm lập tức biến mất, cậu ấm ức nói: "Con đang nói chuyện bình thường với mẹ, không phải lớn tiếng với mẹ mà."

Trong nhà có một quy định không nói thành lời, cùng là điều tất cả mọi người đều phải tuân thủ: Không được lớn tiếng nói chuyện với mẹ, không được chọc mẹ tức giận, không được làm mẹ rơi nước mắt. Ai phạm sai lầm, ba tuyệt đối sẽ phạt người đó.

Bởi vậy, con trai nhà họ Triệu đều có phong thái lịch lãm mà bạn bè đồng trang lứa không có, khiến biết bao nhiêu cô gái say đắm.

Toàn Văn Hoàn.br>
Bình Luận (0)
Comment