[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 304 - Chương 304: Tất Cả Đều Giỏi (2)

Chương 304: Tất Cả Đều Giỏi (2) Chương 304: Tất Cả Đều Giỏi (2)Chương 304: Tất Cả Đều Giỏi (2)

Đại Nha cái hiểu cái không nghe dì nhỏ nói. Đối với người trẻ tuổi mà nói, có lẽ rất khó có thể hiểu tư duy của người lớn, chỉ biết thích chính là thích, không cần phải để ý đến điều kiện, gia đình của đối phương, nếu không chính là không chân thành.

Đại Nha trốn ở nhà dì hai ngày, ngày thứ ba mẹ cô tới đón.

"Trẻ con ngày nay càng ngày càng không nghe lời, không giống như chúng ta khi đó vậy."

Triệu Thải Hà phàn nàn với em gái về con gái của mình, Mỹ Hương rót một ly trà đặt trước mặt chị cả.

"Thời đại đã thay đổi rồi, khi đó chúng ta thiếu kiến thức, cái gì cũng không hiểu. Bây giờ trẻ con hạnh phúc hơn chúng ta nhiều."

Triệu Thải Hà tán đồng, thở dài nói: "Còn không phải vậy à, mấy năm trước ai sẽ nghĩ đến có những ngày như hôm nay."

Mười năm trước còn nghèo, hiện giờ mở tiệm cơm làm ông to bà lớn. Nhà có bốn anh chị em, Đông Lâm đã chuyển từ huyện lên tỉnh, Đông Hà làm kinh doanh cũng càng lúc càng lớn, Mỹ Hương làm giáo viên là an ổn nhất, mà chức vị của em rể thì ngày càng thăng chức, đã lên làm sở trưởng, lấy tuổi bây giờ của anh cũng đã là hiếm thấy.

Mà Đổng Giai Tuệ thì sao, đảm nhiệm người phụ trách sở ngoại vụ tỉnh. Tuy rằng đã gần 40 tuổi, nhưng do chăm sóc bản thân tốt, nhìn qua cũng chỉ khoảng 30. Triệu Thải Hà năm nay hơn 40, mấy năm nay cũng như thấy nhiều việc đời, đời này cô ấy bội phục nhất cô em dâu này.

Trước đó nghe nói, thủ đô có ý định điều em dâu lên đó, nhưng em dâu đã từ chối. So với em dâu, cô ấy làm chị chồng nhưng sống quá uất ức, nếu không phải trong nhà có họ hàng giúp đỡ, còn không biết hiện giờ cuộc sống sẽ như thế nào nữa. Suy cho cùng, cô ấy và chồng đều không phải người biết bày mưu tính kế, cuộc sống hiện giờ tuy không so được với các chị em trong nhà, nhưng so với người khác cũng không ai bằng cô ấy. Ít nhất ở nhà họ Lý cô ấy vẫn có quyền lên tiếng. Chồng chưa bao giờ nói một chữ không với cô ấy, nhưng họ hàng đã từng tổn thương cô ấy giờ đây nịnh hót đã rất lợi hại, chỉ vì muốn lấy một chút lợi từ trong tay cô ấy, làm cho bọn họ được thơm lây.

Nhưng cô ấy cố tình không cho bọn họ được thơm lây, chỉ chọn những người năm xưa đã từng giúp mình một chút. Người khác cô ấy mặc kệ, bọn họ không dám làm gì cô ấy.

Nhớ rõ năm đó khi sinh Lâm Lâm, người nhà họ Lý chạy đến tiệm cơm. Ngoài miệng thì nói là hỗ trợ, kỳ thật chính là muộn chiếm lợi. Nhưng ngày đó, thu nhập ít hơn không chỉ một nửa, vẫn là phải nhờ các em về giải quyết bọn họ, đe dọa nói nếu bọn họ không đi thì sẽ báo cảnh sát, còn sẽ nói với người trong thôn, cho dù có ruộng thuế tốt nào cũng không chia cho bọn họ.

Mấy chị em dâu đó đúng thật đã cầm tiền trong tiệm, lại sợ Triệu Đông Lâm thật sự làm như vậy, cuối cùng vừa tức tối vừa sợ hãi rời đi.

Lúc sau, Triệu Đông Lâm được thăng chức ngày càng cao, Triệu Đông Hà cũng trở thành giám đốc, Quý Chấn Phong cũng lên làm sở trưởng, mấy họ hàng nhà họ Lý cũng không dám nói lớn tiếng trước mặt cô ấy.

Triệu Thải Hà đã ăn qua nhiều đau khổ trong hôn nhân, biết một khi gả sai người sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Cô ấy không phải muốn thúc giục con gái gả cho người ta, chỉ là muốn con gái gặp nhiều người, chọn được một thằng nhóc hợp ý. Ai biết con gái rất bướng, nói không gặp liền không gặp, làm lãng phí lòng khổ tâm của cô ấy.

"Chị à, chị yên tâm đi, em sẽ khuyên con bé."

Trước khi Triệu Thải Hà rời đi, Mỹ Hương cho cô ấy một viên thuốc an thần.

"Vậy chị yên tâm rồi, con nhóc này này, khi còn nhỏ thì còn ngoan ngoãn, lớn lên rồi chỉ biết chọc tức mẹ nó." Nói rồi, Triệu Thải Hà liên cầm túi đi ra ngoài cửa.

"Chị về trước đây, tiệm cơm có nhiều việc, đến giờ ăn cơm em bảo con bé về đi, em gái nó đang nhớ chị đấy."

Mỹ Hương phất phất tay: "Vâng, vâng, chị yên tâm đi."

Chờ Triệu Thải Hà đi về, Mỹ Hương đóng cửa lại vào nhà. ...

Trong một cái sân gân đại học Ngô Đông, một thiếu niên đầu đinh khoác cặp ôm quả bóng rổ, bước nhanh từ ngoài vào cửa, vừa vào nhà liền hét lên: "Mẹ, con đói bụng, mau làm đồ ăn cho con."

Không có nghe mẹ trả lời, một thiếu nữ mặc váy liền từ trong phòng đi ra.

"Mẹ vẫn chưa trở về, giữa trưa còn đồ ăn thừa đó, nếu không chị đun nóng lại cho em ăn nhé?"

Người nói chuyện chính là Anh Bảo, tên thật là Triệu Hân Nghi, thiếu niên chính là Phóng Phóng, tên thật là Triệu Trác Duệ.

Vừa nghe mẹ không ở nhà, vậy trong nhà chỉ có mình chị mới có thể nấu cơm cho cậu, cậu lập tức làm nũng với chị.

"Em muốn ăn mì, chị làm mì cho em ăn đi."

Phóng Phóng khỏe mạnh kháu khỉnh khi còn bé đã trưởng thành thiếu niên nho nhỏ, cậu lớn lên giống Đổng Giai Tuệ hơn, da trắng, mặt mày đẹp, cho dù mới 13 tuổi, đã cao 1m7.
Bình Luận (0)
Comment