[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 52 - Chương 52: Tôi Nguyện Ý Gả Cho Anh (2)

Chương 52: Tôi Nguyện Ý Gả Cho Anh (2) Chương 52: Tôi Nguyện Ý Gả Cho Anh (2)Chương 52: Tôi Nguyện Ý Gả Cho Anh (2)

"Đừng quá lo lắng về chuyện này. Những chuyện đã qua chúng ta không nhắc tới nữa. Tôi cưới cô thì cô là vợ của tôi. Tôi nhất định sẽ bảo vệ cô, không để cô phải chịu oan ức nữa."

Những lời nói kiên định như sắt đá của Triệu Đông Lâm khiến Giai Tuệ vô cùng mãn nguyện.

"Anh là một người lính, tôi tin những gì anh nói, anh nói được nhất định phải làm được đấy nhé."

Lần này, Đổng Giai Tuệ không trốn tránh nữa mà lấy hết dũng khí ngẩng đầu, dũng cảm đối diện với Triệu Đông Lâm.

"Cảm ơn, bí thư Triệu, tôi cũng không làm cao nữa, tôi đồng ý gả cho anh."

Triệu Đông Lâm sững sờ một lúc, nhưng anh nhanh chóng thức tỉnh, mỉm cười thoải mái.

"Tốt quá đi, cô cũng không cần phải gọi tôi là 'bí thư Triệu' nữa đâu, chỉ cần gọi tôi bằng tên của tôi là được rồi. Nếu cô thấy xấu hổ, thì trước khi kết hôn có thể gọi tôi là đông chí cũng được."

Đổng Giai Tuệ đỏ mặt gật đầu, cô lấy rất nhiều can đảm mới nói ra lời vừa rồi, nếu có người đàn ông khác ngồi trước mặt cô, chắc họ sẽ nghĩ cô mặt dày, nhưng Đổng giai Tuệ tin rằng Triệu Đông Lâm không như vậy.

Hai người họ trong phòng chính nói chuyện không to tiếng, Triệu Cúc Hoa vểnh tai nghe chỉ nghe thấy đại khái gì là "Bảo vệ em, không để em chịu oan ức..."

Trân Quế Hương trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng bà có vẻ bình tĩnh hơn Triệu Cúc Hoa.

"Được rồi, chúng ta ra ngoài xem một chút đi, Giai Tuệ là người sống nội tâm nên có lẽ con bé sẽ không nói." Triệu Cúc Hoa nhớ đến tính cách của Giai Tuệ bèn gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, phải có người ở bên truyền lời mới được."

Nói xong, hai người chỉnh lại đầu tóc và đi vào phòng chính.

"Thưa thím, con và cô Đổng đã nói chuyện xong rồi, sau ngày hôm nay con sẽ thu xếp tìm ngày thích hợp để thưa chuyện rõ ràng với thím."

Trân Quế Hương và Triệu Cúc Hoa, cứ thấp thỏm lo lắng vì sợ cả hai khó mở lời với nhau, ai ngờ vừa mới bước ra khỏi phòng đã vô cùng ngạc nhiên trước câu nói của Triệu Đông Lâm.

"Hai đứa... tính chuyện xong rồi sao?"

Trân Quế Hương trong lòng có chút hỗn độn, đáng lẽ bà nên vui mừng mới phải, bởi từ sau khi con gái ly hôn, bà luôn mong cô tìm được người chồng ưng ý, bí thư Triệu này ngoại hình ưa nhìn, công việc ổn định, tính cách lại tốt, khác một trời một vực với tên nhà họ Lư kia.

Cứ nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này diễn ra quá bất ngờ khiến bà thực sự không tin đây là sự thật, trong lòng bà cảm thấy có chút trống rỗng. Nhưng Trần Quế Hương đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý của mình, con gái tìm được người thích hợp là chuyện đáng mừng, đã đến thời điểm này thì cho dù tiến triển nhanh hay chậm, thậm chí ngày mai có tổ chức hôn sự luôn thì bà cũng nên vui mừng tiễn con gái vê nhà chồng mới phải.

Trên đường về nhà, do Trần Quế Hương uống hơi quá chén nên bước chân đi không vững, có chút loạng choạng. Đổng Giai Tuệ đi đằng sau bà, Trân Quế Hương đột nhiên dừng lại làm Đổng Giai Tuệ không kịp để ý mà va mũi vào lưng Trân Quế Hương.

"Mẹ, sao mẹ đột nhiên dừng giữa đường vậy ạ?”

Đổng Giai Tuệ tay xoa mũi, nước mắt chực trào ra sau va chạm vừa nãy, Trân Quế Hương nhìn con gái của mình với làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh, nhìn như vậy chẳng có ai nỡ đối xử tệ với cô, giống như đang liếc mắt tán tỉnh vậy, bảo sao cậu bí thư Triệu kia lại để ý đến cô.

Bà thở dài, chút đắn đo trong lòng giờ cũng đã bị xua tan, cho dù người ngoài có nói con bà kết hôn lần thứ hai thì cũng chẳng sao, bởi bí thư Triệu là người được đánh giá rất cao trong mắt người khác, công việc ăn cơm nhà nước rất được nhiều người ưa chuộng trong những năm gần đây.

Bí thư Triệu lớn hơn con gái gần chục tuổi đã là gì, dù hơn hai mươi tuổi đi nữa thì chắc chắn vẫn có người nháo nhào tranh giành làm mẹ kế.

"Mẹ còn tưởng rằng con nhút nhát, không dám mở lời nói chuyện với người ta, ai ngờ con đã bằng lòng rồi."

Giai Tuệ bước tới, ôm lấy cánh tay Trân Quế Hương, nhẹ giọng giải thích: "Mẹ, không phải con nghe lời của mẹ sao, mẹ nói bí thư Triệu gia cảnh tốt, điều kiện bản thân cũng tốt, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai nữa. Hơn nữa anh ta cũng chủ động hỏi, làm sao con có thể làm giá mà từ chối được, nhỡ may con lưỡng lự mà người ta thực sự không tìm đến con nữa thì có phải lúc đó mẹ lại nói con không tốt không."

Trân Quế Hương bĩu môi, bà nhận ra một điều, con gái mình ngày thường không nói chuyện, cả ngày ngồi âu sầu ủ rũ chẳng mở lời, nhưng nếu thật sự tám chuyện với cô, cái miệng nhỏ nhắn đó sẽ giống như súng máy bắn liên tục "Tututu", người khác chắc chắn không thể so với cô.

"Mẹ sợ nếu con đồng ý quá nhanh thì sẽ hạ thấp giá trị của bản thân, làm gì có cô gái nào trong buổi xem mắt mà lại không quan sát kĩ hay nói nhiều chứ, con xem xem, mẹ và Cúc Hoa mới vào phòng chưa được bao lâu mà con đã đồng ý với người ta rồi, ôi con gái của mẹ à."
Bình Luận (0)
Comment