Chương 67: Hôn Lễ (3)
Chương 67: Hôn Lễ (3)Chương 67: Hôn Lễ (3)
Đổng Trường Quý chỉ có một người anh ruột, cũng không còn ai thích hợp, chỉ còn cách tìm anh của Trân Quế Hương, cũng chính là cậu của Đổng Giai Tuệ.
"Ai da, Giai Tuệ hôm nay xinh đẹp như vậy."
"Còn phải nói, hôm nay em ấy là cô dâu, có thể không xinh đẹp được sao."
Cũng may có Chu Ngân Đệ ở đây, cô ấy vốn là một người lanh lợi, có cô ấy ở đây, Đổng Giai Tuệ chỉ cần ngồi đó là được, đóng vai một người cô ấy dâu ngượng ngùng hoàn hảo.
Đổng Giai Tuệ mỉm cười chào Tôn Ngọc Bình một tiếng, qua nửa năm này, cô cũng biết, vợ của bác cả không phải một người dễ chọc, mọi việc đều thích so đo hơn thua với người khác, tuy là chị em dâu với Trân Quế Hương, nhưng mối quan hệ cũng không tốt lắm.
Ở nông thôn, hai anh em ruột cho dù tách ra nhưng cũng sẽ ở cách vách, ban đầu Đổng Trường Phú, Đổng Trường Quý, hai anh em tách nhau ra, Trân Quế Hương đồng ý xây nhà nhưng cũng không đồng ý làm hàng xóm với Tôn Ngọc Bình, có thể thấy Trân Quế Hương chán ghét người chị dâu này như thế nào.
Đổng Tiểu Quyên sau khi vào nhà vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trên người Đổng Giai Tuệ, phụ nữ trời sinh thích đẹp, đối với quần áo đẹp không có sức đề kháng. Mặc dù cô ấy không hiểu cái gì là mốt, là trào lưu, nhưng bộ quần áo với màu sắc này, nhìn rất tốt, Đổng Giai Tuệ mặc lên người cũng rất đẹp mắt.
Đổng Tiểu Quyên chính là người Trương Xảo Nhi nhắc tới trước đó, cô ấy gương mặt đầy đặn, hơi mập, không phải xinh đẹp nhưng cũng là một cô gái dễ thương.
Đầu năm nay nhiều người gây, người như Đổng Tiểu Quyên hơi mập như vậy ngược lại tỏ ra là có phúc.
Cô ấy so với Đổng Giai Tuệ nhỏ hơn một tuổi, tháng trước mới vừa đính hôn, là con trai nhỏ của một thợ mộc ở thôn Tản Hà, ngày cưới định là tháng ba năm sau.
Cả hai chị em này đều là con gái được cưng chiều, từ nhỏ đều đã so đo tốt hơn, Đổng Giai Tuệ gả cho Lư gia, bởi vì Lư Hữu Căn là đội trưởng đội sản xuất, Tôn Ngọc Bình liền cố gắng hết sức tìm cho con gái một chỗ tốt hơn, ban đầu Đổng Giai Tuệ ly hôn, Tôn Ngọc Bình ngoài miệng là an ủi nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, bà ta chính là không ưa Trần Quế Hương, cũng không thích thấy con gái của Trần Quế Hương sống tốt.
Đổng Tiểu Quyên thấy Đổng Giai Tuệ ăn mặc xinh đẹp như vậy, trong lòng có chút hơi đố ky.
"Chị Giai Tuệ, bộ quân áo này của chị thật đẹp, sang năm em kết hôn, chị cũng giúp em may một bộ đi."
Đổng Giai Tuệ cười một tiếng, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ vào băng ghế trong phòng nói: "Bác dâu, tiểu Quyên, mời hai người ngồi."
Làm bộ quần áo này cũng rất mất công, cô ấy vừa mới tới thì mình dựa vào cái gì phải đồng ý? Muốn thì tự mua vải, rồi thanh toán tiên công, nếu như là người thân họ hàng nói không chừng còn đồng ý làm cho cô ấy một món.
Tủ đầu giường màu đỏ, bên trong có đậu phộng, hạt dưa, trái cây khô, Đổng Giai Tuệ lấy ra mời mọi người.
Cô từ trước đến giờ, nếu như người nói người không hợp ý hơn nửa câu, đặc biệt là kiểu cuộc sống như hôm nay, cô cũng không muốn phí tâm nói chuyện xã giao với hai mẹ con họ, chờ cô gả vào Triệu gia, sau này có giao thiệp với hai người này hay không còn là một chuyện khác.
Những hàng xóm, họ hàng đến phòng Đổng Giai Tuệ đều là do Chu Ngân Đệ tiếp, hơn chín giờ, bên ngoài vang lên tiếng kèn pháo, thật xa liên nghe có người kêu: "Tới rồi, tới rồi, chú rể lái máy cày đến đón cô dâu rồi!"
Người trong phòng cũng ngồi không yên, tất cả đều chạy ra ngoài xem náo nhiệt, Chu Ngân Đệ ở lại bên cạnh Giai Tuệ, không thể để cô một mình. Trân Quế Hương và Đổng Trường Quý đã sớm chờ ở phòng, Đổng Giai Tuệ ở trong phòng cũng nhìn về phía cửa sổ, Chu Ngân Đệ đưa cổ đến bên ngoài cửa sổ nhìn, vừa nhìn vừa nói với Giai Tuệ.
"Coi, Đông Lâm tiến vào cửa, mấy đứa trẻ mở máy cày, Đông Lâm mặc quân trang cũng rất có khí phách."
Đổng Giai Tuệ ngồi ở mép giường, xuyên qua một cái khe hở, vừa hay nhìn thấy một bóng người màu xanh đi vào sân.
"Cha, mẹ, con đến đón Giai Tuệ sang nhà."
Đây là lần đầu tiên Triệu Đông Lâm chính thức đổi cách xưng hô, Trần Quế Hương và Đổng Trường Quý ánh mắt đều hiện lên chút chua xót, dù là không phải lần đầu tiên gả con gái đi, nhưng thấy con rể như vậy, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy rất vui mừng!
"Được, sau này con chính là con rể của chúng ta, mẹ và ba con không cần gì, chỉ cần con có thể chăm sóc Giai Tuệ, sống tốt qua ngày."
Triệu Đông Lâm trịnh trọng gật đầu đáp ứng: "Ba mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Giai Tuệ, hai người cứ yên tâm giao Giai Tuệ cho con."