[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 69 - Chương 69: Động Phòng (2)

Chương 69: Động Phòng (2) Chương 69: Động Phòng (2)Chương 69: Động Phòng (2)

Trước khi ra cửa, Trần Quế Hương nắm tay Đổng Giai Tuệ, hai mắt đỏ lên, chắc chắn là có khóc qua.

Bà nhìn con gái, đây là lần thứ hai con gái ra cửa, tâm tình của bà so với lần đầu gả con đi còn phức tạp hơn, trong lòng có nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ có thể nói được một câu.

"Sau này cùng Đông Lâm sống thật tốt."

Đổng Giai Tuệ dạ một tiếng, hốc mắt của cô cũng đỏ lên, hơn nửa năm nay, cô đã xem Trần Quế Hương và Đổng Trường Quý là cha mẹ mình.

"Ba, mẹ, hai người yên tâm, con sẽ sống thật tốt."

Dù cho như thế nào, đây chính là cuộc sống của cô, cô nhất định sẽ quan tâm, chăm sóc Triệu Đông Lâm thật tốt, cũng sẽ không để cho mình chịu thiệt thòi.

Triệu Đông Lâm đứng sau lưng Giai Tuệ, cũng có thể hiểu được đôi chút tâm trạng của cha mẹ vợ, anh cam kết nói: 'Ba, mẹ, hai người yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Giai Tuệ, sau này con nhất định thường đưa cô ấy trở về thăm hai người, ba mẹ đến lúc đó cũng đừng ngại chúng con hay sang."

Một câu nói, liền khiến Trân Quế Hương mỉm cười, những người thân xung quanh cũng đùa giỡn nói: 'Nào có cha mẹ vợ ngại con rể chứ, chỉ cần mấy đứa đến, tay trái gà, tay phải vịt, cha mẹ vợ chỉ có hoan nghênh chứ không có chuyện đuổi ra."

"Không cần, bọn nó đến là tôi nên giết gà giết vịt mới đúng."

Có nhạc đệm, gả con gái mà, mọi lo lắng vì con gái cũng được hóa giải không ít, bọn họ đồng ý tin vào phán đoán của mình, người con rể này thật sự tốt.

Lúc lên máy cày, Đổng Giai Tuệ chuẩn bị tự mình bước lên, Triệu Đông Lâm đến bế cô lên, đặt lên chỗ máy cày. "A a a, chú rể bế cô dâu."

Đám con nít vây xung quanh máy cày võ tay, Đổng Giai Tuệ cúi đầu cười một tiếng, Triệu Đông Lâm cũng cười, ngồi xuống bên cạnh cô, máy cày "đột đột đột' lái về hướng thôn Thượng Hà.

Đi theo Giai Tuệ còn có bác cả và cậu bên ngoại, còn có anh cả Đổng Ái Hoa, chị dâu Chu Ngân Đệ.

"Em có lạnh không?”

Sau khi đi, Triệu Đông Lâm thấy Giai Tuệ mặc ít, len lén cầm tay cô, ở bên tai cô nhỏ giọng nói một câu.

Tháng mười một, trời chuyện lạnh, chỉ mặc một cái áo khoác chắc chắn là không đủ, Triệu Đông Lâm sợ cô bị lạnh.

"Không lạnh, em có mặc thêm quần áo ở trong."

Triệu Đông Lâm nắm tay cô, thấy không lạnh cũng không nóng, chứng minh Giai Tuệ không có nói dối, cô thật ra rất sợ lạnh.

"Có lạnh thì nói với anh, anh lấy áo khoác đưa cho em."

Đổng Giai Tuệ gật đầu, điểm này của Triệu Đông Lâm khiến cô rất thích, thật biết quan sát và chăm sóc người khác.

Có rất nhiều kiểu đàn ông khác nhau, có người rất biết chăm sóc người khác, có người trong mắt trừ người bên cạnh mình thì không để ý đến ai hết, Triệu Đông Lâm hiển nhiên là thuộc kiểu người biết chăm sóc người khác.

Máy cày một đường lái vào thôn Thượng Hà, đây là lần đầu tiên Đổng Giai Tuệ đến đây, nhìn cảnh vật xung quanh, suy nghĩ không có gì bất ngờ xảy ra, mình sẽ sống trên mảnh đất này thật lâu, tâm tình cũng có chút kích động.

Cửa thôn, thấy đội đón dâu trở lại, người ở cửa vội vàng đốt pháo, đoàn người cùng tiếng pháo nổ đi thẳng đến chỗ Triệu gia. "Tới, cô dâu tới!"

Cho dù là ở đâu, gặp đám cưới thì đám trẻ luôn là người vui vẻ nhất, chuyện vui và ý nghĩa nhất với bọn chúng là có thể ăn kẹo ngon, còn có thể ăn tiệc lớn.

Những người hàng xóm thân thích chờ ở ngoài cửa sân, mọi người đều tò mò cô dâu dáng vẻ ra sao.

Nhưng người phụ nữ có thể để cho Triệu Đông Lâm động tâm lấy về nhà, nghe nói từng kết hôn, vậy là phải có chỗ nào hơn người đi.

Máy cày dừng lại, Triệu Đông Lâm đi xuống trước, sau đó quay đầu đỡ Đổng Giai Tuệ xuống, mọi người cuối cùng cũng có thể nhìn rõ được dáng vẻ, mặt mũi của cô dâu.

Nói như thế nào, đẹp thì cũng thật xinh đẹp, nhưng là quá yếu ớt.

"Đây chính là cô dâu mới của Đông Lâm?"

"Cũng quá gầy đi, eo kia có hai thước sao?"

"Xinh đẹp cũng thật xinh đẹp, nhưng như vậy cũng không giống như là có phúc."

"Với bộ dạng đó, khó trách lại không ly hôn đâu, các nhà đại quý làm sao có thể đồng ý con dâu như vậy vào cửa?"

"Đông Lâm vừa ý, làm mẹ sao có thể không thuận theo con trai."

"Đúng rồi, dáng vẻ nũng nịu như vậy, sau này có thể làm gì được, sợ là cũng không đống áng được đâu."

Đổng Giai Tuệ dáng vẻ thật sự không phù hợp với thẩm mỹ của thời đại này, đây là niên đại lao động là vinh quang, dù cho trai gái, phải có sức khỏe tốt mới có thể tạo ra giá trị.

Trương Xảo Nhi, Triệu Trường Quý nghe được động tĩnh ở ngoài, đi theo ra ngoài có thêm một vài người, có Triệu Thái Hà, Triệu Mỹ Hương mà Giai Tuệ đã gặp trước đó, còn có chú Trục Lý, còn những người khác cô chưa từng gặp qua, tầm mắt của Đổng Giai Tuệ dừng lại trên người đứa trẻ mà Triệu Mỹ Hương đang ôm trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment