Chương 77: Nấu Cơm (3)
Chương 77: Nấu Cơm (3)Chương 77: Nấu Cơm (3)
"Anh Bảo mang áo yếm thật là đẹp nha, hơn nữa cũng không sợ làm dơ quần áo."
Anh Bảo cúi đầu nhìn trên người nhiều thêm một lớp vải, đối với trái táo đỏ trước ngực cũng cảm thấy rất hứng thú.
"Anh Bảo, con biết đây là cái gì không? Đây là trái táo, một loại trái cây rất ngon."
Bây giờ là thời đại kế hoạch hóa kinh tế, cũng không có Internet hay mạng xã hội, trên thị trường cũng không có cung ứng đủ các loại trái cây, dù sao Đổng Giai Tuệ tới nơi này nửa năm, trừ những loại trái cây có ở địa phương như táo nhỏ địa phương, trái hông, đào, lựu, thì cũng chỉ có thể ăn quýt mua trên trấn về, chuối tiêu, táo cũng chưa từng ăn.
Anh Bảo nhỏ như vậy, có thể đời này cũng chưa từng thấy trái táo đi.
Cái đầu tiên mặc vừa người, Đổng Giai Tuệ quay đầu liên làm ra hai áo nữa, kiểu ghi lê, có tay áo, vừa hay dùng hết những thứ vật liệu thừa kia.
Làm xong Đổng Giai Tuệ dọn dẹp tủ quần áo một chút, ngày hôm qua vội vàng, rất nhiều thứ chưa kịp sửa sang lại.
Chiếc đồng hồ đeo tay Triệu Đông Lâm mua tặng cô trước kia còn ở trong hộp, Đổng Giai Tuệ khua tay múa chân một cái, mới mang thử, chiếc đồng hồ tinh xảo xinh đẹp, đeo ở cổ tay cũng rất đặc biệt.
"Đáng tiếc, mỗi ngày ở nhà làm việc cũng không cần tới thứ này."
Giặt quần áo, nấu cơm cũng đeo đồng hồ? Ra đồng làm việc đeo đồng hồ? Không có nắm tay.
Đây là lúc đó Triệu Đông Lâm âm thầm tặng cho cô, ngày đó sau khi Đổng Giai Tuệ đi, đem chuyện này nói lại với Trần Quế Hương, Trân Quế Hương liền khen Triệu Đông Lâm hành động thật phóng khoáng.
"Mẹ thật chưa thấy qua một người trẻ lại thoải mái như vậy, cậu ấy thật sự mua cho con, con xem cậu ấy cũng thêm đồng hồ đeo tay vào lễ vật đám hỏi, nếu là thêm vào thì Triệu gia bọn họ nhìn tốt biết bao?"
Còn có xe đạp của Triệu Đông Lâm, sau khi anh vê quê cũng liền mua, cũng mới đi có hai tháng, so với xe mới cũng không khác nhau mấy, nếu như là anh muốn có mặt mũi, nói là lễ vật đám hỏi cũng không quá đáng, nhưng người như anh lại không tính toán hư danh, có thể thấy anh là người khiêm tốn biết bao.
Nhớ tới những thứ này, còn có biểu hiện hai ngày qua của Triệu Đông Lâm, Đổng Giai Tuệ thấy anh có chút thay đổi, nhưng không phải thay đổi theo hướng xấu, mà là càng lúc càng tốt lên.
Hơn mười giờ, Đổng Giai Tuệ bắt đầu làm cơm trưa, Trương Xảo Nhi trước khi ra đồng cũng nói với cô đại khái nên làm thế nào.
Cơm om dưa, bánh kếp ngô, ngày hôm qua đãi tiệc, nhà còn dư không ít thức ăn, để cho cô chọn mấy loại thịt hâm nóng lại, rồi ra vườn hái cải thảo xào một chút.
Đổng Giai Tuệ thực ra không thích ăn đồ ăn thừa, người hiện đại chú trọng đến sức khỏe, đồ ăn thừa chứa nhiều axit nitric không tốt, ăn dễ bị ung thư, hơn nữa mùi vị cũng không còn ngon, chắc chắn có làm gì cũng không còn ngon.
Nhưng đây là niên đại bảy mươi, lãng phí thức ăn là điều đáng xấu hổ, Đổng Giai Tuệ theo mẹ chồng sắp xếp hâm nóng lại thịt, ra vườn cắt cải thảo nấu, một phần chia ra xào, cô chuẩn bị bữa cơm này liên khác biệt.
Đổng Giai Tuệ mới vừa làm cơm xong, người Triệu gia cũng từ ngoài đồng về.
Triệu Mỹ Hương liếc mắt liền nhìn ra chiếc áo yếm mới trên người Anh Bảo do chị dâu mới làm, nhiều miếng vải màu sắc khác nhau được ghép lại với nhau, bên mép còn có một lớp xếp ly, nơi ngực yếm còn có một trái táo đỏ. "Chị dâu, chị cũng khéo tay thật, làm áo yếm cũng quá tỉ mỉ."
Người bình thường làm áo yếm cho trẻ con thường dùng quần áo cũ, có vải mới đã sớm lấy đi làm quần áo mới, có ai mà chịu làm cho trẻ con áo yếm.
"Đầu dùng vật liệu thừa làm quần áo trước đây may thành, trong phòng còn có hai cái, để cho Anh Bảo thay đổi."
Đổng Giai Tuệ vê phòng lấy ra hai món cho Triệu Mỹ Hương nhìn, Triệu Mỹ Hương vừa nhìn thấy liền khen.
"Cái này còn có tay áo, mặc vào sẽ không sợ bị bẩn, chị dâu, chị thật sự khéo léo. Nghe nói chiếc váy cưới hôm hôn lễ cũng do chị tự mình làm?"
Đổng Giai Tuệ nhẹ gật đầu một cái, cười nói: "Cũng chưa nói cái gì là khéo tay được, cũng chỉ biết làm mấy bộ quần áo mà thôi, chỗ chị còn mấy sấp vải bông, đợi một hồi chị cho em một sấp, để em làm một món."
Triệu Mỹ Hương khoát tay lia lịa: "Không cần không cần, em chỉ nói như thế, hâm mộ tay nghề của chị dâu mà thôi."
Cô ấy thật sự không có ý gì, mà chị dâu giống như, nghĩ cô ấy ra vẻ muốn xin một bô quần áo mới vậy.
Lúc này, Trịnh Nguyệt Phân cũng ôm Thạch Đầu đi tới.
"Đúng là không tệ, chị dâu, chị còn nhiều vải không? Có thể làm cho Thạch Đầu một cái."
Đứa bé đã cứng cáp, lại thường xuyên nghịch đá nghịch đất, quần áo luôn rất bẩn, mỗi ngày tắm còn phải tốn nhiều thời gian, nếu như mang một cái yếm như vậy ngược lại là bớt đi một chuyện.