Chương 81: Bánh Bò Hấp (1)
Chương 81: Bánh Bò Hấp (1)Chương 81: Bánh Bò Hấp (1)
"Anh xem chị dâu mới đó, làm quần áo cho em gái với mẹ anh, nhưng ngay cả cái yếm nhỏ cho Thạch Đầu cũng không muốn làm."
Triệu Đông Hà nghe xong cũng không có hứng thú nghe tiếp.
"Người ta không nợ em, em muốn cái gì thì người ta cũng phải làm cho em sao."
Thấy chồng không ủng hộ mình, Trịnh Nguyệt Phân cau mày bắt đầu chất vấn: "Triệu Đông Hà, anh có ý gì, anh rốt cuộc là bênh ai? Anh nhìn xem chị ta dỗ giành mẹ chúng ta vui vẻ biết bao nhiêu, chị ta làm mẹ vui vẻ như thế, chúng ta không phải sẽ thua thiệt sao?"
Cha mẹ chồng có hai con trai, trước anh lớn thường không ở nhà, cha mẹ chồng đều dựa vào chồng cô, sau đó anh lớn về quê, còn lên làm bí thư thôn, trong lòng cha mẹ chồng cũng bắt đầu thay đổi, nếu như chị dâu mới cũng có được vị trí trong lòng ba mẹ chồng, thì trong nhà này, cô ta và Triệu Đông Hà còn có chỗ đứng nào nữa?
Triệu Đông Hà không hiểu tính toán trong lòng vợ mình, có lẽ biết một ít nhưng cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, giêu cợt nói: "Sợ mẹ thích chị ấy như vậy sao em cũng không đi dỗ mẹ đi, em vào làm dâu sớm hơn chị ấy những mấy năm, theo lý mà nói thì mẹ phải thích em hơn mới đúng, nếu như em sớm làm mẹ vui lòng thì bây giờ cũng không cần lo lắng là mẹ thích em hay chị dâu hơn đúng không?”
Trịnh Nguyệt Phân bị Triệu Đông Hà làm cho cứng họng, nhưng cô ta lại không phục.
"Em là người thẳng tính, những lời nịnh bợ như thế kia em không nói ra được, cái gì 'Mẹ cực khổ': "Mẹ thích ăn liền tốt", mẹ như này mẹ như kia, chị ta cũng không sợ ba người khác nghe xong nôn hết thức ăn hôm qua ra sao."
Triệu Đông Hà bất lực lắc đầu. "Anh phải nói với em như thế nào mới tốt, ai không thích nghe khen ngợi chứ, biết rõ mẹ thích mà chính em là không muốn nói, nếu là em miệng ngọt giống như chị dâu, mẹ có thể không thích em?"
Trịnh Nguyệt Phân trợn mắt: 'Vậy bây giờ anh thừa nhận là mẹ thiên vị à?"
Triệu Đông Hà cau mày chối: "Anh nói là mẹ thiên vị khi nào?"
"Không phải anh nói đó sao, nói nếu em miệng ngọt mẹ cũng thích em, đây không phải ý là mẹ không thích em sao?"
Triệu Đông Hà võ trán một cái, cảm thấy mình nói chuyện với cô ta cũng chỉ lãng phí thời gian, nó còn không bằng một giấc ngủ.
Anh ta trực tiếp nằm xuống, kéo chăn lên đắp lại, nhắm mắt nói: "Được rồi, em thích nói như thế nào thì như thế đó đi, anh đi ngủ trước một chút, buổi chiêu còn phải đi làm."
Trịnh Nguyệt Phân tức giận nhấc chân đá anh ta một cái.
"Ngủ ngủ ngủ, cả ngày chỉ biết ngủ, ngoài ngủ ra anh còn có thể làm gì?"
"A, em không thích ngủ sao? Thạch Đầu kia là làm sao có? Không thích ngủ thì buổi tối đừng có ôm anh."
Trịnh Nguyệt Phân đỏ mặt: "Chê, ai ôm anh, có bản lĩnh thì đừng ôm em."
"Không ôm thì không ôm, hôm nay anh cũng không ôm em, trời tối đừng có mà xin anh."
Trịnh Nguyệt Phân hừ một tiếng, ôm Thạch Đầu đi ra sân, đi thẳng qua nhà hàng xóm bên cạnh.
"Chị dâu mới tới kia thế nào?"
Hàng xóm là nhà họ Đinh, có dâu là Trương Ngọc Lan, lớn hơn Trịnh Nguyệt Phân chừng mười tuổi, hai người mặc dù tuổi tác chênh lệch nhiều, nhưng không biết sao, lại nhìn thuận mắt nhau, Trịnh Nguyệt Phân thường xuyên đến tìm chị ta nói chuyện.
"So với chị dâu trước có vẻ lợi hại hơn, không phải là người dễ sống chung."
Uông Mai một lòng muốn trở về thành phố, cho nên trong lòng cô ấy căn bản cũng không quan tâm đến Triệu gia, đối với cô ấy mà nói, so đo với hạng người như Trịnh Nguyệt Phân chính là hạ thấp giá trị bản thân, vì thế chưa bao giờ va chạm với Trịnh Nguyệt Phân, mà trực tiếp coi thường.
Trịnh Nguyệt Phân hiển nhiên không thể hiểu được suy nghĩ của Uông Mai, lại cảm thấy Uông Mai vui vẻ, hòa nhã, không giống Đổng Giai Tuệ, gặp chuyện sẽ trở nên hẹp hòi.
Nghe Trịnh Nguyệt Phân nói như vậy, Trương Ngọc Lan giương mắt nhìn: "Sao có thể chứ? Người chị dâu mới kia của cô trông cũng rất dịu dàng, nhu thuận, thấy ai cũng tươi cười, người khác nói cái gì cô ấy cũng không lên tiếng."
Trương Ngọc Lan nói hôm qua Đổng Giai Tuệ ở phòng tân hôn, lúc người ta trêu ghẹo như con tinh tinh ở vườn bách thú, cũng không phải là cười lớn, người khác nói gì cô cũng im lặng.
Trịnh Nguyệt Phân cười lạnh nói: "Đều là giả vờ, cái miệng đó của chị ta, dỗ ngon dỗ ngọt làm cho mẹ chồng và em chồng em rất vui vẻ."
Sau đó, cô ta đem chuyện hôm nay nói lại với Trương Ngọc Lan.
"Chị nói xem, cũng không quá phận, rõ ràng là có vải, em đã nói làm cho Thạch Đầu một món, chị ta nói Thạch Đầu dùng vải bông không tốt, vậy mà đảo mắt liên làm cho Mỹ Hương với mẹ chồng, cái gì mà hết năm, may cho hai người bọn họ quần áo mới."
Trương Ngọc Lan cười, tặc lưỡi: "Còn như thế sao? Nếu cô ta cũng có ý tốt như vậy, thì đều là người một nhà, sao lại chia ra người này người kia chứ."